Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 268 : Khách quý tới chơi!
Ngày đăng: 02:58 22/04/20
"Chuyện này, chỉ sợ có khó khăn!" Cố Độc Hành khó xử nói: "Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu đã để các thế gia Trung Tam Thiên ở đó, đương nhiên phải bao hết toàn bộ. Với thân phận mà chúng ta ngụy trang hiện giờ, căn bản không thể nào tiến vào được. trừ phi... trừ phi bại lộ thân phận chân chính của ta."
"Vậy không được." Sở Dương trực tiếp cự tuyệt: "Sự xuất hiện của ngươi, ngược lại sẽ khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu hoài nghi. Hơn nữa, hai tên ca ca của ngươi chỉ hận ngươi không xuất hiện để giết ngươi, ngươi còn tự bại lộ thân phận đi tìm bọn hắn?"
Cố Độc Hành trừng mắt, nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Nếu như Quân Lộc Lộc có thể sớm tới đây thì tốt rồi." Sở Dương thở dài một tiếng, nhíu mày: "Để ta nghĩ xem."
"Ta có thể giúp các ngươi vào." Một thanh âm đột nhiên truyền tới: "Hơn nữa, tuyệt đối không có người hoài nghi."
Cố Độc Hành cả người căng cứng, đưa tay nắm chặt chuôi kiếm.
Ánh mắt Sở Dương lại không thay đổi, nói: "Là ngươi?"
"Là lão tử!" Một thanh âm rầu rĩ khó chịu vang lên, một thanh y nhân đột nhiên xuất hiện.
Thân thể như hư như huyễn, xuất hiện trước mặt hai người, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu vương bát đản, ngươi làm cái bẫy đó!"
"Cái đó cũng không thể trách ta? Nếu ngươi không tới ăn trộm, thì làm sao lại dẫm vào bẫy của ta?" Sở Dương trợn trắng mắt, nói: "Ngươi có biện pháp gì thì nói mau. Ta bây giờ một tấc thời gian là một tấc vàng, chuyện không quan trọng thì để sau nói."
Thanh y nhân hoàn toàn chán nản, tên tiểu tử này sao đến nửa điểm kinh ngạc cũng không có?
Hắn cũng không biết, ngay vừa rồi sau khi Sở Dương đột phá tâm cảnh, liền giống như niết bàn sống lại vậy. Chuyện hắn đột nhiên xuất hiện tuy rất bất ngờ... nhưng không thể ngăn cản, chỉ có thể thừa nhận...
Cho nên Sở Dương mới trong nháy mắt đã lựa chọn tiếp nhận!
Nếu không thì làm được gì khác?
Nhưng quá trình chuyển đổi trong lòng hơi mau một chút, cho nên thanh y nhân mới buồn bực như vậy.
Nếu không phải vừa rồi ngươi đột phá tâm cảnh trong áp lực như vậy, thật sự khiến ta thưởng thức, ta cũng mặc kệ mấy chuyện vớ vẩn của các ngươi." Thanh y nhân trừng mắt: "Giúp ngươi cũng được, bất quá, có một điều kiện."
Bởi vì mọi người đều biết, nửa câu mà La Khắc Vũ chưa nói hết cũng chính là lời Cố Viêm Dương nói: "Chẳng lẽ... Quân Tích Trúc tới đây?"
"Cứ nhìn là biết. hiện giờ đoán thì làm cái chim gì?" La Khắc Vũ hừ một tiếng, nói: "Mạc Thiên Vân ngươi cũng đoán chẳng ra. Còn ra vẻ?"
Mấy ngày hôm nay, ở Tiếp Thiên lâu không thể động võ, cho nên mấy vị công tử cũng đấu võ mồm tới om cả tỏi.
Mạc Thiên Vân đang định trả đũa, thì đột nhiên thấy bên ngoài lập tức trở nên im lặng.
"Đến rồi!" trong lòng mọi người đều có một ý nghĩ trong đầu.
Trước mắt bao người, từ cửa Tiếp Thiên lâu bịch một tiếng, một cuộn thảm trắng như tuyết lăn ra. Thảm quý giá như vậy lại được trải ra mặt đất lầy lội, không chút tiếc nuối. Thậm chí còn kéo dài ra tới hơn mười trượng.
Đám người Mạc Thiên Vân im lặng đứng trên lầu quan sát, cũng lập tức cảm nhận được một loại không khí kỳ diệu.
Ở phía cuối con phố, bỗng nhiên yên tĩnh.
Sau đó, hai bóng người chậm rãi xuất hiện từ sau góc quẹo, bước đi như đang tản bộ trong sân vắng, hướng về phía này mà đi tới. Hai người còn thoải mái nói chuyện với nhau gì đó. Có thể nhìn ra, đối với cảnh tượng thế này, hai người đã quá quen rồi.
Đây là hai thiếu niên!
Hai thiếu niên áo trắng như tuyết! Không nhiễm chút bụi trần!
Trong gió lạnh, hai thiếu niên áo trắng tay áo bồng bềnh, vẻ mặt không màng danh lợi, thản nhiên cất bước, không nóng không nảy, tựa hồ theo gió mà tới, lại theo gió mà đi bất cứ lúc nào...
Hai người đều có dáng người cao cao, diện mạo như ngọc, mắt sáng như sao, mày kiếm thoáng nghiêng, tóc đen như mực, tiêu sái xuất trần. Hai người đều có dáng người hơi gầy, chiều cao tương đương, đi cùng với nhau, giống như một đôi quỳnh tiêu ngọc thụ, theo gió mà tới.
Cẩn thận quan sát, khuôn mặt hai người này có điểm tương tự, giống như một đôi thân huynh đệ.
Hơn nữa, khí chất của hai người này cũng có chút giống nhau. Đều là cao ngạo, sắc bén, hai người cũng không hề bày ra tư thái tài trí hơn người gì gì, nhưng ở trong mắt mọi người, hai người trẻ tuổi này lại chính là quý tộc trời sinh, khí chất như vậy, đủ để vượt qua bất cứ kẻ nào trên thế gian này!