Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 34 : Khó biết đầu đuôi

Ngày đăng: 02:56 22/04/20


- Lý huynh, lúc trước Ngũ tướng gia đã nói rồi mà!



Hắc y nhân cầm đầu cười hắc hắc:



- Chúng ta giúp ngươi hạ bệ Ô Vân Lương, thu thập những kẻ đối đầu, giành lấy Thiên Ngoại Lâu, để Thiên Ngoại Lâu được đặt ngang hàng với những môn phái được triều đình tôn vinh, môn hạ đệ tử của Lý huynh có thể vào triều làm quan, rạng rỡ tổ tông, được tướng gia sẽ tận lực nâng đỡ!



Hắn âm trầm cười nói:



- Lợi ích lớn như vậy, chỉ sợ ngay cả Hiên Viên minh chủ Thiên Đạo Minh cũng sẽ động tâm nữa là! Còn ngươi, ngươi cho rằng chỉ cần cung cấp một vài tin tình báo như vậy là có thể đổi lấy vinh hoa phú quý cả đời hay sao?



Lý Kính Tùng giận dữ, trầm giọng phẫn nộ quát:



- Ngay cả tính mạng cả nhà bọn ta đều nằm trong tay các ngươi, còn nói gì đến vinh hoa phú quý?



Người nọ buồn phiền nói:



- Nhưng Lý huynh, thứ mà huynh muốn... Chà! huynh cũng biết nó quan trọng như thế nào mà!



Lý Kính Tùng tức giận hừ một tiếng:



- Cùng lắm ta sẽ lên kinh tìm Ngũ tướng gia. Ta bỏ quách chuyện này là xong.



Giọng điệu không ngờ lại cực kỳ dứt khoát.



Tên hắc y nhân trầm ngâm chốc lát rồi mềm mỏng đáp:



- Thôi được! Lý huynh! Thật không dám giấu giếm. Thủy Linh Chi nghìn năm mà ngươi muốn thực sự rất khó tìm. Tướng gia đã phái mười tám đội nhân mã đi tìm kiếm khắp nơi, khi nào tìm được nhất định sẽ đưa tới cho ngươi.



Hắn cười ha ha nói tiếp:



- Tướng gia biết rõ đó chính là chuyện mà ngươi lo lắng nhất hiện nay, phải không? Lý huynh thật đúng là một người giàu tình cảm. Chỉ có điều những thiên địa kỳ bảo như thế này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Nếu Lý huynh không kiên nhẫn thì việc không thành đâu!



Lý Kính Tùng hừ một tiếng, phẫn nộ:



- Ta có thể chờ, một trăm năm ta cũng có thể chờ được. Nhưng vợ của ta lại không chờ được, nàng đang đợi vật này đến cứu mạng!



- Dĩ nhiên! Dĩ nhiên! Mặc dù Ngũ tướng gia không có Thủy Linh Chi nghìn năm nhưng lại cho chúng ta mang Tam Sinh Đan đến.




- Sở Dương! Ngươi đi ra đi!



Sở Dương choáng váng. Mình đã trốn ở đây rồi mà vẫn bị người này phát hiện, hơn nữa hắn còn nhận ra mình!



Lúc này có muốn chạy, sợ rằng cũng không kịp nữa rồi, vả lại nghe giọng điệu của hắn thì dường như cũng không hề có ác ý gì. Sở Dương đành liều đứng lên, từ từ bước ra từng bước.



- Ngươi đã nghe hết rồi chứ?



Người nọ vẫn chắp tay sau lưng, quay lưng về phía Sở Dương, khoan thai hỏi.



- Đúng vậy, ngươi cũng nghe hết rồi chứ? E rằng ngươi nghe còn rõ ràng hơn cả ta, đúng không?



Sở Dương cười thản nhiên, híp mắt hỏi lại.



Người nọ bật một tiếng cười trầm thấp, chậm rãi xoay người lại.



Lúc này thời điểm tối tăm nhất đã qua, sắc trời cũng đã lờ mờ sáng, ánh sáng yếu ớt từ phía chân trời chiếu rọi lên trên gương mặt ông ta. Ba chòm râu đen khẽ phất phơ trước ngực, khuôn mặt đứng đắn nghiêm minh, không giận mà uy.



Vừa nhìn, bất giác Sở Dương giật nảy cả người, bất ngờ đến mức nói không ra lời.



Hắn không ngờ người vừa xuất hiện lại chính là tông chủ đương nhiệm của Thiên Ngoại Lâu! Ô Vân Lương!



Tại sao ông ta lại ở chỗ này? Nếu ông ta đã ở đây, ắt hẳn ông ta phải biết rõ âm mưu của Lý Kính Tùng, vì sao ông ta không ngăn cản? Lập tức trong thâm tâm Sở Dương nảy sinh một loạt nghi vấn. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc hồ đồ, mê muội, tuy đã hai kiếp làm người nhưng hắn vẫn chưa thể hiểu được mấy chuyện phức tạp kiểu này. Hắn nghĩ không ra chuyện này là thế nào.



- Đi theo ta!



Ô Vân Lương nhìn bầu trời đang dần dần sáng, đột nhiên nắm lấy ống tay áo của Sở Dương kéo hắn chạy một mạch. Hết quẹo đông lại quanh tây, cuối cùng ông quành vào một khe núi cách Tử Trúc Viên không xa.



Khe núi này tuy không rất khuất nẻo nhưng cũng rất hoang vắng. Bởi bên trong không hề có gì đặc biệt nên bọn Sở Dương cũng hoàn toàn chẳng đến đây.



Ở đây có một cái vách núi sụt lún vừa khéo tạo nên một cái thạch động tự nhiên, sâu không đến hai trượng.



- Vào đi!



Ô Vân Lương bước vào trước.