Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 47 : Vai diễn xuất thần nhập hóa

Ngày đăng: 02:56 22/04/20


Đỗ Thế Tình trị thương cho Thiết Vân quốc vương - Thiết Thế Thành chính là trong khoảng thời gian đó.



"Đỗ tiên sinh không chỉ có cứu cha mẹ ta, hơn nữa thấy gia cảnh nhà ta nghèo khó liền không lấy một xu, đã thế trước khi đi còn để lại cho chúng ta một thỏi bạc! Đại ân đại đức của Đỗ tiên sinh, cả nhà chúng ta suốt đời khó quên!"



Hắc y thiếu niên thấy Đỗ Thế Tình tựa hồ đang suy tư, sắc mặt lại không khỏi càng thêm vui mừng, khẩu khí cũng càng thêm kích động: "Lúc ấy cha mẹ ta đau ốm, sinh ý trong nhà không thể tiếp tục được nữa, toàn dựa vào thỏi bạc mà Đỗ tiên sinh đã lưu lại để kéo dài cuộc sống. Đỗ tiên sinh đối với nhà ta chính là ân đức như trời cao đất rộng."



"Thì ra là như vậy." Đỗ Thế Tình cũng mơ hồ nhớ được có vài chuyện như thế, nhưng lại mờ mịt không có ấn tượng sâu đậm mấy. Tựa hồ chỉ là bởi đối phương nhắc tới thì lão mới nhớ ra, chứ trong cả đời lão thì chuyện chữa trị cho người đếm sao cũng không hết, cho dù có nhớ thì chỉ sợ cũng rất nhạt nhòa trong kí ức.



Nhưng không thể không nói cái kiểu cản đường báo ân này quả là độc nhất vô nhị, hơn nữa sẽ khiến bất cứ ai cũng cảm thấy tâm tình vô cùng thư sướng.



"Vâng! Đối với chuyện này, tiên phụ rất thường xuyên dặn dò ta, để sau này khi ta trưởng thành thì nhất định phải đi tìm Đỗ tiên sinh để báo đáp đoạn ân tình này. Tiên phụ trước lúc lâm chung vẫn còn canh cánh trong lòng việc không thể báo đáp ân đức của Đỗ tiên sinh…"



Hắc y thiếu niên lệ nóng doanh tròng, nói tiếp: "Nhờ trời phù hộ, hôm nay rốt cục đã để cho ta hỏi thăm được hành tung của Đỗ tiên sinh, hơn nữa còn được ngài cho phép diện kiến để tỏ lòng biết ơn... Tiên phụ trên trời có linh thiêng, nếu biết được chuyện này ắt hẳn sẽ vô cùng vui mừng."



Hắn vừa nói vừa khóc, hốc mắt trong chốc lát liền đỏ hoe.



"Tâm ý của hai cha con ngươi, Đỗ mỗ xin tâm lĩnh là được."



Đỗ Thế Tình cũng không khỏi cảm thấy bùi ngùi trong dạ, bất giác thổn thức nói: "Chuyện cũ đã vậy... Bây giờ... Ừ, phụ thân ngươi đã... mất rồi sao?"



"Vâng, tiên phụ vào ba năm trước đây lên núi săn hổ, gặp phải chuyện bất hạnh..." Thiếu niên áo đen thanh âm có chút nghẹn ngào trả lời.




Lão nhân kia mặc dù không biết là tu vi tới đâu nhưng phong mang ẩn tàng, tuyệt đối không phải là một lão già lọm khọm bình thường. Coi như là đem so sánh với mấy vị sư thúc, sư bá trong Thiên Ngoại Lâu thì chỉ sợ cũng không hề yếu kém hơn.



Lão mới chính là hộ vệ thực sự của Đỗ Thế Tình. Chỉ cần một người này là đủ thắng thiên quân vạn mã.



Đỗ Thế Tình đối với hắn căn bản không có chút hoài nghi nào, cả tám tên kỵ sĩ kia cũng vậy, duy chỉ có lão giả phu xe là thủy chung không hề tin tưởng hắn hoàn toàn.



Vào lúc xế chiều hai ngày sau, đoàn người sau khi đi tới một thành trấn nọ, rốt cục đã nghe được một tin đồn: "Thiên Ngoại Lâu rộng rãi tuyên bố ra ngoài: đệ tử Sở Dương của Tử Trúc Viên hành động bất chính, đã giết chết đại sư huynh Thạch Thiên Sơn, tội ác tày trời, do dó trục xuất khỏi sư môn! Kể từ nay không còn là đệ tử của Thiên Ngoại Lâu nữa!"



Khi tin tức kia truyền đến, bọn người Đỗ Thế Tình liền cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.



"Sở Dương, cái tên Sở Dương gây ầm ĩ đó... Là ngươi sao?"



Sở Dương sắc mặt trầm xuống, trở nên tối tăm vô hạn, nét mặt tràn đầy ủy khuất như không biết tỏ cùng ai, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt, trống rỗng và mê mang.



"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm sao ngươi lại bị đuổi khỏi sư môn?" Đỗ Thế Tình cau mày: "Với tâm tính của ngươi như thế, không nên xảy ra loại chuyện đó mới đúng!"



Sở Dương mặt lạnh lùng, hai tay tựa hồ vô ý thức bứt đứt một ngọn cỏ và nghiền nát trong tay. Một lúc lâu sau hắn mới cắn răng nói: "Sư tỷ của ta... Sư tỷ và ta... Song phương vốn có hẹn ước... Nhưng..."



Hắn cũng không có nói hết câu, thậm chí còn nói không đầu không đuôi nhưng vẻ mặt thống khổ cùng đôi tay run rẩy nổi đầy gân xanh của hắn đã nói lên tất cả. Biểu hiện trên người hắn còn tốt hơn những lời giải thích...