Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 48 : Khống hỏa lực, Thánh tộc sao?
Ngày đăng: 02:56 22/04/20
"Aizzzz ~~~~~~" kể cả Đỗ Thế Tình, tất cả mọi người đều than thở một tiếng dài thườn thượt ra vẻ mình đã minh bạch hết thảy rồi lập tức thay đổi ánh mắt đồng tình nhìn Sở Dương.
Cái loại chuyện hoành đao đoạt ái kiểu thế này thật sự là quá mức quá đáng, hơn nữa lại còn xảy ra giữa sư huynh đệ thì thật quả đã không còn lời nào thích hợp để nói nữa rồi.
Sở Dương rất phối hợp trưng ra một bộ mặt vẻ thống khổ muốn chết tới nơi, hai tay ôm đầu, thu mình một góc, mười ngón tay khua khoắng loạn xạ trên tóc, thậm chí còn bứt ra không ít sợi tóc nữa… liếc qua cũng có thể thấy rõ trong lòng hắn lúc này đang đau đớn tới cỡ nào...
"Aizzz." Đỗ Thế Tình thở dài, trầm trọng nói: "Chuyện này, về sau ai cũng không được nhắc tới nữa."
Tám vị kỵ sĩ cũng đều đáp ứng.
Ngay cả lão đầu đánh xe kia sau chuyện này lúc nhìn Sở Dương thì ánh mắt cũng đã nhu hòa đi rất nhiều… aizzzz khó trách ngày đó lúc dò hỏi thì thằng nhóc này hiện ra vẻ tuyệt vọng bất lực lại còn ra sức che dấu nữa chứ, thì ra là vậy.
"Cảm ơn." Sở Dương cúi đầu thật sâu, cảm kích khàn khàn thốt lên lời cảm ơn rồi thống khổ mà nói: "Chỉ cần hoàn thành nguyện vọng của tiên phụ lúc lâm chung là báo đáp đại ân của Đỗ tiên sinh xong thì vãn bối sẽ ngay lập tức biến mất trong cõi trần thế ô trọc này… ha ha, từ đó về sau cô độc nơi rừng xanh núi thẳm a."
"Nam tử hán đại trượng phu, lo gì không vợ?" Đỗ Thế Tình vỗ vỗ đầu vai của hắn, an ủi một câu: "Không cần quá cố chấp như vậy."
Sở Dương nặng nề gật đầu, thở dài sườn sượt không nói chuyện thêm... rất có vẻ như tâm tình đang vô cùng trầm trọng, khó có thể giải quyết.
Sau việc này, thái độ của mấy người trong đoàn đối với Sở Dương đã cải thiện rất nhiều. Ẩn ẩn còn như có ý làm thân nữa vậy. Trọng tình trọng nghĩa, hiếu thuận, si tình, khiêm tốn… tâm tính như vậy cỡ nào khó được ở một người thiếu niên ah...
Màn biểu diễn của Sở Dương đã hoàn toàn chinh phục được những người này… đến ngay cả chính hắn cũng không biết chỉ mới diễn có vài màn như vậy mà trong nháy mắt mình lại được mọi người gán cho nhiều ưu điểm tới vậy.
"Cao lão đầu, lão cũng đừng có mơ tưởng về thanh xuân gì gì nữa đi, cỡ lão thì sang quách nó mùa đông lâu rồi à." Kỵ sĩ cầm đầu túm lấy một cái túi rượu cười ha hả, giơ lên hùng hục đổ vào miệng mình.
Bảy gã cái kỵ sĩ còn lại lập tức cười vang.
Cao lão đầu hừ một tiếng, đột nhiên đầu tẩu thuốc lóe lên, một điểm tàn lửa bay ra, vèo một cái thẳng tắp rơi vào túi rượu vừa mới rời khỏi miệng đại hán nọ.
Bên trong túi rượu còn hơn phân nửa rượu, vậy mà chỉ một điểm tàn lửa yếu ớt như vậy vừa rơi vào thì chỉ nghe phừng một tiếng, một ngọn lửa cao tới vài thước phụt lên, kỵ sĩ cầm đầu nhất thời không chú ý nên lông tóc trên mặt bị đốt trụi hơn một nửa. Nhất thời, một cỗ mùi khét lan tỏa ra xung quanh.
Tên kỵ sĩ này nhịn không được quát to một tiếng, cả giận gầm lên: "Cao lão đầu, lão chơi thật hả?"
Cao lão đầu hừ một tiếng, mang theo tẩu thuốc khuỳnh khuỳnh chậm rãi đi ra xa.
Kỵ sĩ cầm đầu phi một tiếng nhổ ra một bãi nước miếng, hậm hực nhìn lão đầu này đi ra xa, lại không dám nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Sở Dương bỗng mạnh mẽ co rụt lại, nhìn theo bóng lưng nặng nề của Cao lão đầu dần rời xa, đôi đồng tử lộ ra một tia kiêng kị.
Một chiêu này của Cao lão đầu thoạt nhìn đơn giản, nhưng Sở Dương lại biết rõ muốn làm vậy cực không dễ dàng. Lượng rượu còn trong túi phải tới hơn phân nửa, ít nhất cũng ba bốn cân rồi, coi như là ném một cái bó đuốc vào đó thì cũng sẽ lập tức tắt ngúm mà thôi. Huống chi chỉ có một mẩu tàn lửa nhỏ bé yếu ớt như vậy chứ?
Một chiêu này cần nhãn lực, cần nắm bắt thời cơ chuẩn xác, còn cần cả công lực cường hãn để chèo chống… mà những thứ này còn chưa phải là cái mà Sở Dương kiêng kỵ nhất đấy. Hắn kiêng kỵ nhất chính là: cái này rõ ràng có ẩn chứa cả năng lực khống hỏa ở bên trong! Nếu không có kỹ năng khống chế hỏa diễm thì căn bản là vạn lần làm không nổi! Nhưng năng lực khống hỏa a… Đây chính là tuyệt kỹ của Tam Tinh Thánh Tộc đấy!
Thánh tộc sao?