Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 627 : Diệt Âu gia!
Ngày đăng: 03:01 22/04/20
Lực lượng của một kích này vượt xa rất nhiều bản thân Âu Khắc Phong! Lại bất ngờ không kịp đề phòng, vang lên vài tiếng răng rắc, xương sườn trước ngực Âu Khắc Phong đã hoàn toàn gãy nát, ngũ tạng lục phủ đồng thời bị thương nặng!
Phù một tiếng, ngửa đầu phun ra một ngụm máu tới, trong máu còn hỗn loạn cả mảnh vỡ nội tạng!
Âu Khắc Phong đáy lòng lạnh đi! Giờ khắc này, lão thậm chí chưa cảm giác được nỗi đau của thân thể, cảm giác được thì chỉ có một điểm:
Bị lừa, đây mới là mai phục chân chính! Mai phục trí mạng!
Thì ra đối phương thực sự có cao thủ Quân cấp! Trong sát na, trong lòng Âu Khắc Phong tràn ngập hối hận: Nếu ngay từ đầu đi rồi, ai có thể ngăn được ta?
Vị cao thủ mai phục này tuy mạnh, nhưng ai muốn giết mình thì còn xa mới làm được! Cho nên lão chỉ có thể chờ bị đánh lén, một kích bị mất mạng!
Nhưng lúc này rõ ràng thì cũng đã quá muộn...
Một kích, chính là trọng thương trí mạng!
Toàn bộ trò hề của Sở Dương, toàn bộ mục đích, chính là một kích này của Tạ Tri Thu!
Âu Khắc Phong thật sự là quá cẩn thận, cẩn thận đến nỗi quá đáng, người như vậy, không quản là ai muốn giết lão cũng không quá dễ!
Bởi vì lão căn bản không để cho ngươi có cơ hội đối phó lão!
Mượn việc vừa rồi mà nói, Sở Dương mạo hiểm sinh tử ở trước mặt khiêu khích lão, phía dưới có hơn hai trăm cao thủ, nhưng ai cũng không dám đi lên. Vì sao? Đi lên lão bỏ chạy mất.
Sau khi chạy rồi thì chính là một tai hoạ ngầm rất lớn, đủ để khiến người khác ăn không ngon, ngủ không yên!
Cho nên Sở Dương chỉ có thể nghĩ vỡ đầu cũng phải giữ lão lại.
Cẩn thận của lão tuy là ưu điểm, nhưng vô cùng cẩn thận, lại là nhược điểm!
Cho nên Sở Dương một lần lại một lần kiên trì khiêu khích, lừa dối, trêu chọc, rốt cuộc thành công khơi mào lửa giận của Âu Khắc Phong.
Khi hắn đánh ra một cái tát, trong lòng đã nắm chắc mười phần: Âu Khắc Phong chạy không được rồi!
Vũ nhục như vậy, cho dù lão có thể nhẫn nữa cũng nhẫn không được.
Quả nhiên, Âu Khắc Phong bị khơi dậy chân hỏa!
Nhưng Sở Dương vẫn lo lắng, lại tiếp tục thử thêm vài lần, triệt để bỏ đi lo lắng cuối cùng của Âu Khắc Phong. Tất cả, cũng ngay tại lúc này thuận lý thành chương.
Quá trình này nhìn như rườm rà, nhưng thiếu một thứ cũng không được. Dù cho trong lòng Âu Khắc Phong còn có một chút cẩn thận, kế hoạch này cũng không thể thành công!
Đùa giỡn trước, làm tức giận: lại đùa giỡn, càng giận; lại đùa giỡn, nhục nhã, vì vậy càng giận hơn; sau đó thì thành thăm dò, cuối cùng kích thích cho lý trí người này hoàn toàn biến mất, cẩn thận đã không còn: mới một kích thành công!
Trong việc này, Sở Dương chẳng khác nào như mang theo cái đầu của mình khiêu vũ trên dây cáp căng giữa trời, dưới là vách núi vạn trượng. Mỗi một khắc đều là nguy cơ trí mạng!
Chênh lệch giữa song phương quá lớn! Cửu phẩm Vương Tọa cùng cửu phẩm Hoàng Tọa, chênh lệch trong đó cũng không phải đơn giản như cửu phẩm Võ Tôn cùng cửu phẩm Vương Tọa.
Thậm chí, chênh lệch giữa Hoàng Tọa nhất phẩm cùng nhị phẩm là có thể so được chênh lệch giữa cửu phẩm Võ Tôn cùng cửu phẩm Vương Tọa! Hơn nữa, càng hướng chiến sĩ, chênh lệch lại càng lớn!
Lấy thực lực nhỏ bé như vậy đi khiêu khích một tồn tại cường đại như vậy... Nguy hiểm trong đó, đâu thể một hai câu nói là có thể nói rõ ràng được?
- Vậy...Ngươi đem chắt gái Tạ Đan Phượng của ngươi, hứa gả cho sư đệ Đàm Đàm của ta đi. - Sở Dương cười nói.
- Hoàn toàn không thành vấn đề. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tạ Tri Thu cười nói:
- Hai đứa chúng nó vốn là lưỡng tình tương duyệt, cho dù ngươi không nói, ta cũng muốn thành toàn cho tụi nó, cái này đâu tính là yêu cầu?
Sở Dương thản nhiên cười nói:
- Nhưng ta cũng chỉ có một yêu cầu này thôi.
Hai người liếc nhau, tâm chiếu bất tuyên, đều nở nụ cười.
(*)Tâm chiếu bất tuyên( trong lòng đã rõ nhưng không nói ra)
Tạ Tri Thu là nói dối không chớp mắt, mặc dù Đàm Đàm và Tạ Đan Phượng ít nhiều cũng có chút ý tứ đó, nhưng còn xa mới đến tình trạng lưỡng tình tương duyệt, nói là một đôi oan gia thì càng đúng hơn!
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, hình như Đàm Đàm có điều cố kỵ gì, cũng không nhắc lại chuyện này; nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lộ ra đau khổ. Sở Dương nhìn tại trong mắt, há có thể không để ở trong lòng?
Kế tiếp, mọi người bắt đầu thu thập tài vật của Âu thị gia tộc, chất đầy từng xe từng xe.
Cuối cùng, khi đoàn xe rút khỏi đại môn Âu thị gia tộc, lửa đã cháy tận trời, đang bốc lên từ Âu thị gia tộc. Ánh lửa hừng hực, kéo dài mấy trăm dặm, cả nữa bầu trời đều chiếu đỏ rực!
- Từ nay về sau, tại Trung Tam Thiên, không còn Âu thị gia tộc.
Sở Dương đi ở cuối cùng đội ngũ, xoay người lại đưa mắt nhìn ánh lửa đồ sộ, trong lòng có chút cảm thán.
Sau đó hắn mới xoay người, yên lặng đuổi theo đội ngũ.
Âu thị gia tộc không còn, Mộng thị gia tộc không còn, mục tiêu kế tiếp.. Là đối phó Đồ gia? Hay là đối phó Hắc ma?