Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 628 : Hoan hỉ oan gia
Ngày đăng: 03:01 22/04/20
- Huynh huynh huynh...Sao huynh có thể không trải qua sự đồng ý của ta, huynh cứ như vậy?
Đàm Đàm lăng xăng, có chút hổn hển, hai hàng lông mi quái dị suýt nữa nhảy khỏi mặt:
- Huynh hơi quá đáng! Hơi quá đáng! Chưa gì huynh đã đem chung thân hạnh phúc của sư đệ duy nhất của mình bán đi! Ta ta... Ta muốn quyết đấu với huynh!
Sở Dương nhắm mắt lại, không nói chuyện. Hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Từ sau khi mình trở về, tên này biết mình định ra việc hôn nhân cho hắn, bắt đầu lải nhải suốt ngày. Từ sáng sớm quấy rầy đến bây giờ, đã buổi chiều rồi.
Sở Dương coi như trước mắt không có người này, hết sức chuyên chú cùng Kiếm Linh ở trong ý thức hưởng thành quả lần này đoạt được. Toàn bộ vàng bạc tài vật đều quy Tạ gia, sau đó cùng mấy vị cao thủ ngoại viện tùy tiện đi phân phối; nhưng toàn bộ tài liệu thiên tài địa bảo hiếm lạ đều quy Sở Dương.
Kiếm Linh trong không gian Cửu Kiếp đang trong kích động.
Đàm Đàm quả thực là kinh hoảng!
Ở trong phòng đi qua đi lại, vò đầu bứt tai, mày chau mặt ủ, khuôn mặt nhăn như trái cà. Có vẻ lo nghĩ cực kỳ.
Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương ngơ ngác nhìn Đàm Đàm đi tới đi lui, ai cũng nhịn không được thu nụ cười lại.
Lẽ nào người này thực sự không muốn?
- Vì sao?
Đàm Đàm ngửa mặt lên trời thở dài:
- Sư huynh, Sở Dương! Đây chính là chuyện cả đời ta, huynh huynh, ngay cả thương lượng cũng không thương lượng, liền tự ý làm chủ? Ta ta... Ta muốn điên rồi...
Sở Dương lại nhướng mắt, thay đổi một tư thế ngồi.
- Sư huynh, huynh nên vì ta làm chủ.
Đàm Đàm chuyển tới trước mặt Sở Dương.
- Ngươi không ngồi yên được hả?
Sở Dương trợn mắt, hét lên:
- Ngồi xuống!
Đàm Đàm liền ngẩn ra, chết lặng nhìn hắn, rồi đặt mông ngồi dưới đất.
Sở Dương rốt cuộc kiểm kê xong thu hoạch, hắn đứng dậy, nghiêm mặt nói:
- Buổi tối hôm trước là ai nói mớ, nói cái gì Tạ Đan Phượng tiểu nương bì, bản công tử muốn động phòng hoa chúc với cô? Hả?
Đàm Đàm mặt tối sầm, thất kinh:
- Ta nói mớ? Ta nói mớ hả? Huynh... huynh nghe được?
- Hừ!
Sở Dương hừ mũi, nói tiếp:
- Tối hôm đó, có một người nói mớ, nói: Đan Phượng tiểu nương bì, may mà hiện tại ta phát sốt, bằng không cô mà gả qua đây sẽ biến thành thịt quay...
Đàm Đàm lúng túng, chớp mắt, vô tội nói:
- Cái này là ta nói thật sao?
- Ta định đoạt! Chính là ta định đoạt!
Tạ Đan Phượng thà chết chứ không chịu khuất phục, hung dữ nhìn nhìn Đàm Đàm:
- Sửu bát quái ngươi coi như đánh chết ta, vẫn là lão nương định đoạt!
- Ta cũng không tin đánh không phục cô!
Đàm Đàm giận dữ, hai thiết quyền rầm rầm đánh xuống, hổn hển nói:
- Ai định đoạt? Ai định đoạt?!
- Hu hu... Sửu bát quái ngươi!
Tạ Đan Phượng khóc:
- Tạm thời ngươi định đoạt... Qua vài ngày nữa, nắm đấm ai mạnh thì người đó định đoạt, đợi lão nương đánh hơn ngươi, vẫn là lão nương định đoạt!
- Hừ, cô còn muốn đánh thắng ta? Đời này cũng không cửa đâu!
Đàm Đàm nhếch mi, hung thần ác sát nói:
- Cô xác định phải gả cho ta? làm lão bà của ta?
Đổng Vô Thương nện đầu cái rầm xuống mặt bàn, giống như vật thể rơi tự do đàn hồi lên xuống mấy cái... Phục rồi! Tạ Đan Phượng không phục, lão tử phục trước rồi...
Mẹ nó, còn có người cầu hôn như vậy.
- Hừ!
Tạ Đan Phượng bĩu môi quay đầu đi, nhưng chua ngoa nói:
- Không gả cho ngươi, ta sợ ngươi cả đời độc thân! Lão nương đây là phát thiện tâm, ngươi cũng đừng tự mình đa tình, cho rằng lão nương thích ngươi!
Cố Độc Hành và Ngạo Tà Vân cũng rầm một tiếng nện đầu xuống mặt bàn... Rơi lệ đầy mặt: chúng ta cũng phục rồi...
- Được!
Đàm Đàm quát to:
- Ta cũng có không ít tật xấu, cô xác định không hối hận?
Tạ Đan Phượng lau nước mắt, khóc thút thít nói:
- Hiện tại lão nương cũng rất hối hận...
- Không cho phép hối hận!
Đàm Đàm cả giận nói:
- Nói! Sau này còn hối hận không?
Đám người Sở Dương đồng thời đảo tròng mắt, người hơi co rút lại, cả đám hôn mê bất tỉnh...