Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 630 : Nhân sinh mỗi người đều có đặc sắc riêng
Ngày đăng: 03:01 22/04/20
Chuyện của Đàm Đàm rốt cuộc xác định.
Sở Dương cũng xong một tâm sự.
Vốn tưởng rằng chỗ quái dị của Đàm Đàm, Tạ Đan Phượng hoặc là khó có thể tiếp thu, nhưng hiện tại xem ra, tất cả đều là mình buồn lo vô cớ. Căn bản không cần mình làm gì, Tạ Đan Phượng đã tự mình lý giải toàn bộ, nghĩ thông suốt rồi, tiếp thu rồi, hơn nữa còn như không có việc ấy...
Không ngờ còn thêm một câu Thiên phú dị bẩm...
Điều này làm cho trong lòng Sở Dương có chút ít cảm thán, lẩm bẩm:
- Trước đây, chúng ta luôn nghĩ một số chuyện rất trắc trở, cho nên vẫn cố kỵ, không dám đi làm, thậm chí bởi vậy mình làm cho mình thêm trắc trở. Cho nên cũng khiến chuyện này càng thêm khó giải quyết. Nhưng nếu như cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp thuận theo tự nhiên đi làm, lại sẽ phát hiện, kỳ thật sự kiện đó chính là một con đường thông thoáng, tất cả đều là nước chảy thành sông! Thậm chí không cần cố sức liền giải quyết được.
Hắn thở phào nhẹ nhõm:
- Hôn sự của Đàm Đàm như thế, mà con đường võ đạo của chúng ta, cũng như thế. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chúng huynh đệ vốn đang cười, nghe những lời này thì đều yên lặng. Ai cũng chậm rãi suy ngẫm, trong lòng như có sở ngộ.
Cố Độc Hành chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai, đối với võ sĩ mà nói, Võ Tôn không thể nghi ngờ chính là một mục tiêu khả vọng bất khả cập(chỉ có thể nhìn mà không thể với tới). Mà đối với Võ Tôn, Hoàng cấp Quân cấp càng là một truyền thuyết, nhưng đối với Quân cấp, chí tôn càng là thần thoại.
- Cho nên, khi ngươi đem một cảnh giới coi như thần thoại, liền vĩnh viễn không có khả năng lên lên được! Bởi vì ngươi cho rằng nó không thể vượt qua! Cái này chính là tâm.
Sở Dương gật đầu, nói:
- Không sai, cho nên chúng ta tu luyện, chỉ cần từng bước một đi, mà không cần phải đi quản Vương Tọa mấy phẩm, Hoàng Tọa mấy phẩm gì hết, chỉ cần từng bước một đi là được rồi. Nếu đều phải đi, hà tất quan tâm bước tiếp theo là cái gì?
Bọn Đổng Vô Thương, Kỷ Mặc cúi đầu tí mỉ suy nghĩ.
Đạo lý rất dễ hiểu, cũng rất khó đạt được. Cho dù nghĩ tới, muốn chân chính đi làm như thế, cũng là khó khăn càng thêm khó khăn.
Nhưng chính như Sở Dương nói: nếu như bởi vì khó khăn mà không đi làm, vậy vĩnh viễn cũng không thành! Im lặng đi về phía trướct hôi... Đi tới bước nào thì hay bướ đó!
Hà tất quan tâm trọng điểm là Quân cấp? Hay là Chí tôn?
Khi chân chính đến phần cuối cùng của nhân sinh, cho dù ngươi cả đời chỉ là một võ sĩ cũng đi tới phần cuối cùng. Chí tôn...cũng đi tới phần cuối cùng!
Có cái gì khác nhau sao?
Bầu không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng.
- Kế tiếp sẽ nói dự định bước tiếp theo.
Sở Dương vỗ vỗ tay, nói:
- Hai người các ngươi, đi ra đây.
Tạ Đan Phượng cùng Đàm Đàm đồng thời đỏ mặt đi ra, nhìn thấy đám người Sở Dương, Tạ Đan Phượng giờ mới biết đỏ mặt, vội vã để lại một câu: - "Ta đi về." liền chạy như bay ra ngoài.
- Chậm đã...
Mấy huynh đệ đồng thanh nói.
Bên ngoài truyền đến một tiếng trách.
- Chúng ta đã diệt Âu gia, tin tức này, tin tưởng trong vòng 3 ngày là có thể chấn động Trung Tam Thiên.
Sở Dương chậm rãi nói:
Đổng Vô Thương hít sâu một hơi:
- Ta xác định.
Sở Dương nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, gật đầu:
- Được, trên đường cẩn thận.
- Lão đại, chúng ta không ngại đều một mình hành động đi.
Cố Độc Hành thản nhiên nói:
- Đồng hành lên đường sẽ bất lợi với tu hành. Lại nói, mỗi người đều có việc cần phải đối mặt, mọi người tập hợp lại, mặc dù có thể tránh khỏi rất nhiều phiền phức, nhưng có một số phiền phức sẽ không thể tránh khỏi. Sớm muộn sẽ phát sinh, sớm một ngày giải quyết, trái lại sớm một ngày trừ đi tâm bệnh.
Sở Dương trầm mặc hồi lâu:
- Nhưng một đường này quan ải vạn lý, nguy cơ trùng trùng, các đại gia tộc đang nhìn chằm chằm. Một khi...
- Chuyện bản thân lão đại đơn thương độc mã, tại Hạ Tam Thiên trùng sát một vạn ba nghìn dặm, lẽ nào đã quên rồi sao?
Cố Độc Hành cất tiếng cười sang sảng, đột nhiên ngưng trọng nói:
- Lão đại, tuy ngươi có hảo ý, nhưng... ngươi không thể luôn mãi che chở bọn ta như gà mái che chở gà con, như vậy... bọn ta đều sẽ thành phế vật.
- Mọi người đều có khúc mắc cùng cố sự của mình, cũng đều có số phận của mình phải đi đối mặt. Hoặc cái gọi là nguy cơ, mới là đặc sắc trong nhân sinh của mỗi người.
Cố Độc Hành nhìn Sở Dương, cẩn thận nói:
- Lão đại, thật ra chúng ta không thể lâu dài ở cùng nhau.
Sở Dương lặng lẽ một lúc lâu, rốt cuộc gật đầu, nói:
- Là ta lo lắng quá nhiều. Đây là nhược điểm trong tính cách của ta. Sở hữu rồi thì sợ mất đi. Nhưng sở hữu lâu dài...sẽ làm cho chúng ta mất đi cái loại nhiệt tình này. Mà thôi mà thôi, cứ tùy vào các ngươi tự mình xông pha đi.
Cố Độc Hành ưỡn thẳng người, nghiêm túc nói:
- Đa tạ lão đại.
Sở Dương cười cười, vỗ vỗ đầu vai hắn:
- Đừng làm nghiêm túc như thế, ngươi nói ta đều hiểu mà.
Tất cả mọi người nở nụ cười.