Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 910 : Chuẩn bị ra tay
Ngày đăng: 03:04 22/04/20
Ngụy Vô Nhan hét lớn một tiếng, thân hình phóng ra... Bay vào rừng cây
giống như chim to, vỗ hai chưởng, tạo ra một tiếng bạo vang như sét
đánh: "Ba tên vô liêm sỉ!"
Ba người ở đối diện đồng thời phản ánh lại đây: "Hèn chi ta thấy quen thuộc, té ra là thằng này!”
Bốn người binh binh pằng pằng đánh thành một đám, trong nháy mắt khi kình
khí tiếp xúc mặt hồ, mặt hồ vốn bình tĩnh ngay lập tức nổi gió lớn như
bão, nước trong hồ bị cuốn thẳng đến bầu trời, bay thẳng lên đến độ cao
trăm trượng, khi rơi xuống, đã là một mảnh đục ngầu.
Tiếng gió vang lên vù vù, vô số cây lớn tranh nhau bay lên giữa không trung, cát bay đá chạy, khủng bố đến cực điểm.
Đây vẫn chỉ là bắt đầu.
Mới vừa rồi tiểu thế giới còn yên tĩnh an bình, đột nhiên liền trở nên ngổn ngang, làm gì còn có nửa điểm "Đẹp đẽ, nên thơ!”
Sở Dương nhìn thấy thế, thở dài thật sâu.
Ngụy Vô Nhan tin tưởng mười phần, chỉ cảm thấy chính mình xông lên Chí tôn,
lại đối phó ba tên này không phải là dễ như trở bàn tay? Nhưng khi ra
tay mới phát hiện, lại càng thêm gian nan so với lúc trước rồi.
Tu vi của đối phương, hình như cũng tăng trưởng theo tu vi của mình, chẳng lẽ là liên thủ hợp kích tăng lên uy lực? Trong lòng Ngụy Vô Nhan cảm
thấy nghi ngờ, nhưng rat ay cũng không hề thả lỏng.
"Dừng tay!" Sở Dương hét lớn một tiếng: "Là người một nhà!”
Hắn vừa hét lên, bốn người đồng thời không hiểu ra sao.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sở Dương đã phóng nhanh như gió vào.
Bốn người đều sợ làm bị thương hắn, đều hạ xuống đất.
"Tứ đệ!" Vạn Nhân Kiệt buồn bực nói: "Tên hỗn đản này làm sao lại thành người một nhà với chúng ta?”
"Đúng vậy Tứ đệ." Thành Độc Ảnh rầu rĩ nói: "Đây là kẻ thù của chúng ta.”
Đúng thế…Huynh đệ, đại sư huynh cùng nhị sư huynh nói đúng." Bao Bất Hoàn gãi đầu nói.
Sở Dương cười khổ: "Đúng là người một nhà.”
Nói xong thì Ngụy Vô Nhan cũng bu lại: "Đây là có chuyện gì?”
Sở Dương nghi ngờ nói: "Không phải lúc trước ta đã nói với ngươi, trước
lúc cứu ngươi ta cứu ba người rồi sao? Chính là ba người bọn họ. Làm sao vậy? Các ngươi quen biết sao?”
"Chúng ta quen biết?" Bốn người đồng thời có chút choáng váng: "Chúng ta đâu chỉ có quen biết”
"Ba tên này cũng không phải là người tốt!" Ngụy Vô Nhan dùng tay kéo lấy Sở Dương qua một bên, nói một cách nghiêm túc: "Ngươi phải cẩn thận.”
"Gì?" Sở Dương ngồi dậy: "Chuyện như thế nào?”
"Hai nhà đều canh phòng kĩ lưỡng! Trong khoảng thời gian này, không cần
chúng ta động thủ, bọn họ đã bắt đầu ám sát lẫn nhau! Đã muốn khiến cho
tất cả sợ hãi, trông gà hoá cuốc. Lúc chúng ta đi, hầu như bọn họ đều
cùng một chỗ, ở gần sát nhau, một cái xem một cái. Canh phong ở bên
ngoài đều là cao thủ, căn bản không có cơ hội ra tay.”
Vạn Nhân
Kiệt nói: "Hơn nữa lúc này Dạ gia còn có một vị Chí tôn đang âm thầm ẩn
tàng ở ngay trong đó. Một khi chúng ta ra tay, thì cũng không nắm chắc
có thể trốn thoát, vậy thì cũng không thể đạt được mục đích giá họa."
Hắn thở dài: "Ta là Chí tôn nhưng chỉ là giả, người ta chính là hàng
thật giá thật, không cách nào so sánh được.”
Sở Dương nhăn mặt, nhăn mày: "Xung đột cỡ này làm sao lại có Chí tôn áp trận? Chuyện này không hợp tình hợp lý.”
Thành Độc Ảnh nói: "Nghe nói, vị Chí tôn kia chính là người ủng hộ sau lưng
Dạ Thập Tam, nhưng mà mặc kệ hắn là ai, có một vị trí chí tôn áp trậnđây là việc có thể khẳng định”
Sở Dương yên lặng gật gật đầu, nói: "Nói như vậy, các ngươi không có động thủ?”
"Không có động thủ." Vạn Nhân Kiệt cảm thấy có chút mất mặt, thanh âm cũng nhỏ xuống, nói: "Việc này chúng ta về thương lượng một chút với Tứđệ nè”
"Nếu không có động thủ, thì có thể chuẩn bị kế hoạch mới." Sở Dương nói:
"Cái này không là vấn đề. Tí nữa các ngươi vẽ bản đồ cho ra, ghi rõ chỗ
của hai bên, sau đó chúng ta cùng lão Ngụy, làm một trận.”
Ngụy Vô Nhan nói: "Tiểu huynh đệ nói làm, ta liền làm! Nhưng nếu tiểu huynh đệ không nói làm, ta sẽ không giúp bọn hắn.”
Vạn Nhân Kiệt giận dữ: "Ai muốn ngươi giúp?”
Hai bên lại muốn cãi nhau.
Sở Dương cảm thấy đau đầu, giơ tay đầu hàng: "Các ngươi đừng cãi nhau nữa có được hay không?”
Hai người đều hừ một tiếng, nhìn nhau hung hăng, cũng đều quay trở về.
Ban đêm.
Năm người vứt xe ngựa, che kín mặt mũi, Ngụy Vô Nhan cõng Sở Nhạc Nhi, yên
lặng sử dụng khinh công, tiềm hành năm trăm dặm, đi đến bên cạnh Hắc
Tùng Lâm.
"Bên này là Dạ gia. Phía đối diện, cách bảy tám dặm, chính là người của Tiêu gia." Vạn Nhân Kiệt lén lút nhắc nhở Sở Dương.
"Chuẩn bị hành động." Ánh mắt Sở Dương lạnh lẽo: "Nên hoàn thành tâm nguyện của Đại ca để lại mới được.”