Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 911 : Đi ra nói với lão phu một tiếng!

Ngày đăng: 03:04 22/04/20


Trong mấy ngày nay, ân oán giữa Hoàng gia cùng Tiêu gia hình như là tạm

thời buông xuống. Biến thành Dạ gia cùng Tiêu gia là kẻ thù.



Cho

tới nay, thái độ của rất là ác liệt, mà Tiêu gia cảm thấy thật vô tội,

không hiểu ra sao, đang muốn tìm cách giải thích hiểu lầm...



Nhưng ở một ngày nọ, sau khi Tiêu Thất tỉnh lại, thái độ của Tiêu gia thay đổi một trăm tám mươi độ!



Mẹ mày! Dạ gia các ngươi khinh người quá đáng rồi! Các ngươi xông tới lãnh địa của chúng ta, giết người của chúng ta, hiện tại lại còn vừa ăn cắp

vừa la làng, đánh tới trước cửa nhà chúng ta?



Thật sự là có thể nén giận nhưng không có thể nhịn nhục!



Các ngươi thật sự cho rằng Tiêu gia được nặn từ bùn sao!



Sau khi thấy được thảm trạng của Tiêu Thất, toàn bộ từ trên xuống dưới của

Tiêu gia đều giận dữ! Kết quả là đánh một trận hung hăng với Dạ gia. Từ

đó trở đi, hai nhà biến thành giằng co lẫn nhau.



Mỗi một ngày đều có đều có sát thủ như u linh bay tới bay lui trong Hắc Tùng Lâm lớn như vậy để tìm cơ hội, không có giết được vài cái đại nhân vật, nhưng đám

sát thủ cũng đã ác chiến với nhau vài trận.



Kẻ không buông tha cho là kẻ chiến thắng.



Vạn Nhân Kiệt đem tình thế trước mắt giải thích một lần, đôi mắt nhìn Sở

Dương đầy mong đợi hỏi: "Tứ đệ, này, chúng ta động thủ như thế nào?”



Sở Dương vẻ mặt hắc tuyến: "Vị tổ tông là chí tôn cấp của Dạ gia có tên là gì? Dạ gia có những nhân vật nào có sức nặng? Những điều này các ngươi

cũng chưa có nói, ta biết đâu mà tính cách?”



Vạn Nhân Kiệt vội vàng cười làm lành: "Có điểm sơ sót...”



Sở Dương trợn trắng mắt: Điều này cũng có thể sơ sót?



"Vị chí tôn này của Dạ gia chính là Dạ Võng Nhiên. Bất quá ta nhìn hắn cũng mới vừa tiến vào chí tôn nhất phẩm, sơ cấp, hơn nữa cảnh giới cũng

không phải thực ổn." Thành Độc Ảnh bình luận: "Tất nhiên, so với cảnh

giới của chúng ta phải ổn hơn.”



"Về phần những người khác, có đủ

sức nặng đó là Dạ bát gia, Dạ Vô Trần; Dạ tứ gia Dạ Vô Thiên, đây là hai anh ruột của Dạ Vô Ba, nếu chúng ta muốn động thủ, liền lựa chọn hai

người này...”



"Chậm đã!" Đột nhiên Sở Dương nghĩ ra ý tưởng:

"Phải giết Dạ Vô Trần cùng Dạ Vô Thiên, đều ở dưới sự bảo vệ nghiêm mật, có chút khó khăn. Hơn nữa, vị chí tôn này cũng sẽ không cho phép bọn họ chết... Cho nên, có vẻ không dễ dàng; nhưng... Nếu chúng ta có thể trực tiếp giết Dạ Võng Nhiên... Việc này chẳng phải là càng hay?”


đi từng bước một cho tới ngày hôm nay, thực sự không phải là do may mắn. Mỗi ngày tự kiểm điểm bản thân, ngươi thường xuyên làm đi phải không?

Trước kia ngươi cũng không có nói ra, cho nên ta xem mỗi một lần ngươi

thành công, có vẻ như có một phần may mắn... Nhưng hiện tại ta cũng hiểu được, đây không phải là may mắn. Mà là do ngươi tính toán như thần!”



Sở Dương nhẹ nhàng gật đầu: "Cho nên ta mới có hôm nay. Hơn nữa cùng tính

cách đời trước hoàn toàn bất đồng. Bởi vì, mỗi một lần tính toán, sẽ làm tư tưởng của ta càng ngày càng linh mẫn và cẩn thận; thường xuyên đánh

giá sai lầm của bản thân cùng tổng kết sau mỗi một lần mạo hiểm, sẽ giúp cho ta khi gặp chuyện tương tự, sẽ không cần lo lắng gì mà có thể tạo

nên đối sách tốt nhất!”



Sở Dương cười ha hả: "Thật ra, ta dựa vào, cũng chính là cái này.”



"Có cái này, cũng đã là rất tốt!" Kiếm Linh khen từ tận đáy lòng: "Đây là

thứ càng đáng sợ so với thần niện của chí tôn, bởi vì chí tôn chưa chắc

sẽ phát hiện ra sai lầm của chính mình. Mà ngươi lại có thể lúc nào cũng phát hiện.”



"Đây là bởi vì ta đem chính mình làm làm kẻ địch!" Sở Dương hít thật sâu rồi nói: "Mà bọn họ không có.”



Kiếm Linh nghiền ngẫm ý tứ của câu nói kia, đột nhiên nhận ra sự hối hận thật sâu của Sở Dương ở trong câu nói kia!



Đem chính mình trở thành địch nhân! Từ trong những lời này, có thể nhìn ra

được Sở Dương đối với hành động ở đời trước của mình, là hối hận như thế nào! Là oán hận như thế nào!



Ở trong đó, đâu chỉ có Mạc Khinh Vũ là nguyên nhân! Các nguyên nhân khác, cũng không phải là ít!



Tại lúc đang suy nghĩ, ý thức của Sở Dương đã chìm vào yên lặng. Kiếm Linh

hít một hơi thật sâu, nhận lấy của thân thể Sở Dương, khởi động hết sức

Thiên huyễn thần công,từ trí nhớ của mình, xây dựng ra một loại khí

tràng của tam phẩm chí tôn, đem thần niệm sinh ra sau khi mình cùng Sở

Dương dung hợp thu lại một phần, còn lại, giống như gió bão phóng ra

ngoài.



Mọi người của Dạ gia đều ở trong lều vải, bên ngoài có hơn hai trăm tên cao thủ, cả đám đều đang ngồi xếp bằng luyện công. Tại

thời điểm thần hồn nát thần tính như bây giờ, ai cũng không dám ngủ.



Đúng lúc này, đột nhiên mặt sắc mọi người đồng thời đại biến!



Phương xa, một cỗ khí thế chí cường, cuốn tới như một trận lũ. Đám mây đang

trời từ từ trên trời, đột nhiên nát ra thành từng mảnh, tiêu tán vô

hình!



Chí tôn cao thủ!



Ngay sau đó, một cỗ hơi thở tràn

đầy tang thương bay lên, một thanh âm thê lương thản nhiên nói: "Dạ Võng Nhiên, đi ra nói với lão phu một lời. Như thế nào?”