Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 921 : Có thầy hay, tất có trò giỏi

Ngày đăng: 03:04 22/04/20


Nguyệt Linh Tuyết vừa khẽ quát một tiếng, một lão đầu nhi chợt xuất

hiện, phiêu diêu đáp xuông trước mặt hắn giống như một đám mây, không

đợi Nguyệt Linh Tuyết lên tiếng, không ngờ đã nổi giận đùng đùng: “Ta

thấy ngươi nói chuyện với người nọ trên thuyền”. “Người nọ?” Nguyệt Linh Tuyết sửng sốt: “Thiếu niên kia sao?”



“Đúng”. Ninh Thiên Nhai

giật mạnh đầu một cái: “Tên hỗn đản đó ôm một tiểu nha đầu trong lòng,

ngươi có thấy không?”. Nguyệt Linh Tuyết chẳng hiều ra làm sao: “Thì

sao?” “Tiểu nha đầu đó là gì của hắn?” Ninh Thiên Nhai nghiến răng

nghiến lợi nói: “Ngươi có hỏi không?”. “Đó là muội muội của hắn,thì

sao?” Nguyệt Linh Tuyết thấy Ninh Thiên Nhai thuần túy là lên cơn thần

kinh, nói năng khiến cho người ta chẳng hiểu ra làm sao. (Risen: ôi giời ạ, lão đầu này ghen dùm đệ tử của mình rồi. Hic hic.) “Muội muội?” Ninh Thiên Nhai nhíu mày: “Người xác định?” Nguyệt Linh Tuyết giận dữ:

“Chẳng lẽ ba động huyết mạch cùng gia tộc mà Nguyệt Linh Tuyết ta cũng

không nhìn ra sao? Ngươi đang chơi xỏ ta phải không?”. “Thì ra là muội

muội…” Ninh Thiên Nhai xoa xoa tay, cười hắc hắc, nói: “Con bà nó, con

bà nó…” (Risen: già mà chửi bậy ghê thật…) Nguyệt Linh Tuyết nhíu mày,

nói: “Ninh Thiên Nhai, ngươi bị làm sao thế?” Ninh Thiên Nhai thở dài:

“Một lời khó nói hết”. Nguyệt Linh Tuyết hừ một tiếng, nói: “Người cũng

thật là, bắt mấy con Vô Cốt Huyết ngư mà còn phải nhờ ta…” Ninh Thiên

Nhai xoa xoa tay: “Lấy ra nào, lấy ra nào, mỗi người một nửa”. Nguyệt

Linh Tuyết dựng một đầu ngón tay lên: “Chậm đã, phân cho ngươi thì cũng

được, bất quá trước tiên nói rõ đã. Lần này, ta muốn hơn phân nửa.” Ninh Thiên Nhai nhảy dựng lên: “Dựa vào cái gì?”. “Dựa vào ta xuất thủ, chứ

không phải ngươi”. Nguyệt Linh Tuyết trừng mắt: “Thế nào, ngươi không

phục? Nói cho ngươi biết, nếu ngươi không phục, cùng lắm thì chúng ta

đánh một trận. Bất quá ngươi đến một con cũng chẳng có đâu”. “Được rồi,

nửa non thì nửa non”. Ninh Thiên Nhai khuất phục nói: “Nửa non cũng được 15 vạn con…” Nguyệt Linh Tuyết giận dữ: “Ninh Thiên Nhai, không ngờ
giống như hài cốt, miệng ngoác ra chào đón. Hai tay mở rộng giống như

muốn ôm chầm lấy… “Dừng” Sở Dương nổi gân xanh đầyđầu: “Làm gì?” Hoàng

Hà Liễu vội vàng dừng lại: “Lão đại… ta có đại hỉ sự phải nói cho

ngươi…” “Đứng yên” Sở Dương nói: “Đứng đó nói đi” Hoàng Hà Liễu đành

phải đứng im ở đó, cười quái dị, nói: “Lão đại, ta cuối cùng cũng có

rồi”. “Ngươi có?” Sở Dương giống như bị sét đánh: “Ai làm?” Những lời

này uy lực cực lớn, ngay cả 4 người Ngụy Vô Nhan và Vạn Nhân Kiệt cũng

bị dọa cho lui lại, cả người nổi da gà. “À…” Hoàng Hà Liễu bây giờ mới

phát hiện mình nói nhầm, nắm lấy bả vai Sở Dương, mắt mũi híp hết lại,

thần bí thì thầm vào tai Sở Dương, nói: “Lão bà ta có”. Sở Dương bội

phục, nói: “Ngươi cũng quá nhanh, quá dũng mãnh đó”. Hoàng Hà Liễu cười

hắc hắc, hớn hở vô cùng, lại nói tiếp: “Hơn nữa cả 2 lão bà đều có rồi…” Sở Dương ngây ra như phỗng: “Lợi hại như vậy?” “Tất cả đều nhờ lão đại

diệu thủ hồi xuân mà…” Hoàng Hà Liễu cười ha ha, híp mắt gian manh: “Ta

bây giờ thật sự rất dũng mãnh…” Sở Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện:

“Đừng cố quá đấy… Lão bà ngươi đã có bầu rồi thi trong khoảng thời gian

này, ngươi nên dừng lại. Củng cố lại cho tốt. Ta cảnh báo ngươi, nếu tần suất của ngươi quá lớn, không tới vài năm nữa, ngươi lại như cũ đó…”

Hoàng Hà Liễu rùng mình: “Được được được, ta nhớ kỹ, nhất định nhớ kỹ”

Hắn lau mồ hôi, “gần đây cha ta còn muốn cưới vợ bé cho ta nữa… hình như không đúng lúc rồi…” Sở Dương lắc đầu, tắt tiếng. Đoàn người tiền hô

hậu ủng, tiến vào Hoàng gia bảo. … Ở trên một ngọn núi xa xôi. Bố Lưu

Tình đang nhíu mày bất đắc dĩ, hai tay day day thái dương mình, vẻ mặt

đau khổ vô cùng, hết thở dài lại tới thở dài. Trước mặt hắn, chỉ có 1

tiểu loli y phục đỏ tươi đang giương nanh múa vuốt: “Ta muốn gặp Sở

Dương ca ca, ta muốn đi gặp hắn… Hu hu, lâu lắm rồi ta không được gặp Sở Dương ca ca của ta rồi… hu hu… sư phụ người không cho ta đi, ta sẽ… ta

sẽ không luyện công nữa…”