Ngạo Thiên(Đấu Phá+LOL+Kim Dung)
Chương 29 : Gọi 1 tiếng Phu Quân
Ngày đăng: 02:04 27/06/20
-Hả?
Tiêu Mị nhìn vào tay trái Tiêu Nhu ngạc nhiên nói.
-Ngươi, chiếc nhẫn này ở đâu ra.
Tiêu Nhu che lấy tay trái, sợ hãi nấp sau lưng Huân Nhi.
-Ở đâu không cần ngươi lo chuyện bao đồng.
Huân Nhi nhíu mày, nàng đưa tay kéo Tiêu Nhu đi.
-Khoan, là chiếc nhẫn giống Tiêu Nhược Tuyết, chẳng lẽ…
Sắc mặt Tiêu Mị đen lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Tiêu Nhu.
-Đúng vậy, chính là của Phong ca ca đưa, nàng là thê tử của huynh ấy.
-Không, một tên nô tỳ ti tiện không xứng với Tiêu Phong biểu ca.
Tiêu Mị hét lên, không chấp nhận được một tên nô tỳ lại vượt qua nàng mà đến với Tiêu Phong.
-Ngươi là con hồ ly tinh, ta thay Nhược Tuyết biểu tỷ giết ngươi.
Tiêu Mị nhìn chằm chằm Tiêu Nhu, sát ý hiện lên.
-Chát.
-Ngươi…Ngươi đánh ta.
Huân Nhi trực tiếp cho Tiêu Mị 1 tát, chỉ là một tiểu thư của Tiêu Gia đã xuống dốc lại dám đứng trước nàng hiện ra sát ý.
-Bốp…bốp.
Đúng lúc này, cạch đó bước ra 1 thiếu niên, không ngừng vỗ tay.
-Huân Nhi biểu tỷ thật mạnh mẽ, ra tay thật chuẩn xác.
Thiếu niên mỉm cười bất quá, ánh mắt tràn đầy cừu địch nhìn hai người.
-Hứ, ta đánh người cần ngươi khen sao.
Huân Nhi trào phúng nhìn thiếu niên.
-Tiêu Mị biểu muội, muội muốn ta làm gì nào.
Thiếu niên đỡ lấy Tiêu Mị dưới đất, nhẹ nhàng hỏi.
-Tiêu Sơn biểu ca, huynh giúp ta lấy chiếc nhẫn trên tay con nô tỳ kìa giúp muội.
Tiêu Mị cừu hận nhìn Tiêu Nhu nói, nghe vậy ánh mắt Tiêu Sơn khẽ co lại.
-Được, Huân Nhi Biểu Tỷ đắc tội.
Tiêu Sơn kêu 1 tiếng, vung tay đánh tới, Huân Nhi lập tức thủ thế chuẩn bị chống đỡ.
-Cút.
Bỗng 1 thân ảnh xuất hiện va cham với Tiêu Sơn.
-ầm Va chạm xuất ra làm bụi bay khắp nơi.
-Phụt.
Tiêu Sơn phun máu bay lui, thân ảnh còn lại vững vàng đứng trên mặt đất.
-Phu Quân.
-Thiếu Gia.
Huân Nhi cùng Tiêu Nhu gọi 1 tiếng. Tiêu Nhu trực tiếp lao vào lòng hắn.
-Huhu…thiếu gia…Chàng đừng bỏ Nhu Nhi…huhu…Nhu Nhi yêu thiếu gia nhiều lắm..huhu.
-Ngoan nào, ta sao có thể bỏ rơi Nhu Nhi của ta chứ.
Tiêu Phong mỉm cười lau nước mắt cho nàng, sau đó nhìn về Tiêu Sơn.
-Không ngờ ta là gặp ngươi, tu chân giả Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn nhíu mày nhìn hắn.
-Tiêu Phong biểu ca, huynh nói gì đệ chả hiểu.
-Haha, tự hiểu thôi, móm nợ hôm nay chờ lễ trưởng thành thanh toán 1 lượt.
-Tại sao không phải bây giờ.
-Bây giờ ngươi chưa phải đối thủ của ta.
Tiêu Phong để lại 1 câu rồi ôm Huân Nhi và Tiêu Nhu sử dụng thân pháp trở về biệt viện.
-Nhu muội sao vậy.
Tiêu Nhược Tuyết thấy Tiêu Nhu khuôn mắt đầy nước mắt, vành mắt đỏ ứng thì giật mình hỏi. Vừa thấy Nhược Tuyết, Tiêu Nhu liền tách khỏi Tiêu Phong đến trước mặt Nhược Tuyết quỳ xuống.
-Tuyết tỷ không Thiếu Phu Nhân mong ngươi đừng đuổi Nhu Nhi đi, Nhu Nhi muốn ở bên thiếu gia.
Tiêu Nhu hai hàng nước mắt chảy xuống nhìn Nhược Tuyết vừa khóc vừa nói. Tiêu Nhược Tuyết giật mình vội vàng đỡ nàng đứng lên.
-Nhu muội ta đuổi muội đi bao giờ.
-Là…
Bên cạch Huân Nhi không đành lòng nhìn thấy một Tiêu Nhu nhu nhược bị ủy khuất liền nói ra chân tướng.
-Cái gì?
Nghe vậy, Nhược Tuyết hai mắt hiện lên sát ý vô tận.
-Tiêu Mị ngươi muốn chết.
Nhược Tuyết thu hồi sát khí rồi đưa ta lau nước mắt cho Tiêu Nhu nhẹ nhàng nói.
-Nhu muội cái này là muội sai rồi, Tuyết tỷ ta không thể đuổi nàng đi được, trừ khi Phu Quân bỏ muội, ai cũng không thể đuổi muội đi được.
-Thật sao?
Nghe Tiêu Nhược Tuyết nói, Tiêu Nhu vui mừng hỏi.
-Đúng vậy, muội hỏi phu quân xem.
Nhược Tuyết mỉm cười nhìn Tiêu Nhu nói.
-Không phải đâu Nhu Nhi, ta cũng không thể đuổi các nàng và các nàng cũng k thể rồi khỏi ta chỉ có chết bằng không các nàng ai cũng không thể thoát đi.
Tiêu Phong xoay đầu Tiêu Nhu nhẹ nhàng nói. Nghe Tiêu Phong nói, trong mắt 3 nàng tràn đầy nhu tình, phu quân các nàng thật tốt.
-Ta đi trước đây, chàng nhớ chăm sóc Nhu muội đấy.
-Thiếp nữa, thiếp đi làm đồ ăn cho chàng.
Một lúc sau, Nhược Tuyết cùng Huân Nhi đứng dậy mà đi.
-Uk, về sớm đấy.
Tiêu Phong gật đầu nói.
-Thiếu Gia, chàng hứa với Nhu Nhi được k, hứa không được bỏ rơi Nhu Nhi, không có thiếp gia, thiếp..hức..hức.
Dù được ba người bọn hắn dỗ giang nhưng Tiêu Nhu vẫn bị ám ảnh như cũ, như vậy Tiêu Phong căng lo lắng hơn, một con ngươi nhu nhược như vậy lại.
-Nhu Nhi gọi Phu Quân xem.
Tiêu Phong vuốt ve hai má béo mập của nàng ôn nhu nói.
-Gọi…nhưng Nhu Nhi là một...
-Không phải Nhu Nhi là thê tử của Tiêu Phong ta, gọi Phu Quân nào.
Thấy Tiêu Nhi còn lo lắng, Tiêu Phong căng đau lòng hơn.
-Phu Quân.
Tiêu Nhi kêu 1 tiếng nhỏ như mèo kêu.
-Gì? Ta không nghe rõ.
-Phu Quân.
-Lớn lên, ta không nghe rõ.
Dù đã nghe rõ nhưng Tiêu Phong vẫn cố ý k nghe.
-Phu Quân, Nhu Nhi yêu chàng.
Đến lúc này, tình cảm của Tiêu Nhu như nước vỡ vậy, nàng trực tiếp hét to lên, hai tay bá cổ hắn, đôi môi ánh đào nhỏ nhắn thì áp vào miệng hắn.
Tiêu Mị nhìn vào tay trái Tiêu Nhu ngạc nhiên nói.
-Ngươi, chiếc nhẫn này ở đâu ra.
Tiêu Nhu che lấy tay trái, sợ hãi nấp sau lưng Huân Nhi.
-Ở đâu không cần ngươi lo chuyện bao đồng.
Huân Nhi nhíu mày, nàng đưa tay kéo Tiêu Nhu đi.
-Khoan, là chiếc nhẫn giống Tiêu Nhược Tuyết, chẳng lẽ…
Sắc mặt Tiêu Mị đen lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn Tiêu Nhu.
-Đúng vậy, chính là của Phong ca ca đưa, nàng là thê tử của huynh ấy.
-Không, một tên nô tỳ ti tiện không xứng với Tiêu Phong biểu ca.
Tiêu Mị hét lên, không chấp nhận được một tên nô tỳ lại vượt qua nàng mà đến với Tiêu Phong.
-Ngươi là con hồ ly tinh, ta thay Nhược Tuyết biểu tỷ giết ngươi.
Tiêu Mị nhìn chằm chằm Tiêu Nhu, sát ý hiện lên.
-Chát.
-Ngươi…Ngươi đánh ta.
Huân Nhi trực tiếp cho Tiêu Mị 1 tát, chỉ là một tiểu thư của Tiêu Gia đã xuống dốc lại dám đứng trước nàng hiện ra sát ý.
-Bốp…bốp.
Đúng lúc này, cạch đó bước ra 1 thiếu niên, không ngừng vỗ tay.
-Huân Nhi biểu tỷ thật mạnh mẽ, ra tay thật chuẩn xác.
Thiếu niên mỉm cười bất quá, ánh mắt tràn đầy cừu địch nhìn hai người.
-Hứ, ta đánh người cần ngươi khen sao.
Huân Nhi trào phúng nhìn thiếu niên.
-Tiêu Mị biểu muội, muội muốn ta làm gì nào.
Thiếu niên đỡ lấy Tiêu Mị dưới đất, nhẹ nhàng hỏi.
-Tiêu Sơn biểu ca, huynh giúp ta lấy chiếc nhẫn trên tay con nô tỳ kìa giúp muội.
Tiêu Mị cừu hận nhìn Tiêu Nhu nói, nghe vậy ánh mắt Tiêu Sơn khẽ co lại.
-Được, Huân Nhi Biểu Tỷ đắc tội.
Tiêu Sơn kêu 1 tiếng, vung tay đánh tới, Huân Nhi lập tức thủ thế chuẩn bị chống đỡ.
-Cút.
Bỗng 1 thân ảnh xuất hiện va cham với Tiêu Sơn.
-ầm Va chạm xuất ra làm bụi bay khắp nơi.
-Phụt.
Tiêu Sơn phun máu bay lui, thân ảnh còn lại vững vàng đứng trên mặt đất.
-Phu Quân.
-Thiếu Gia.
Huân Nhi cùng Tiêu Nhu gọi 1 tiếng. Tiêu Nhu trực tiếp lao vào lòng hắn.
-Huhu…thiếu gia…Chàng đừng bỏ Nhu Nhi…huhu…Nhu Nhi yêu thiếu gia nhiều lắm..huhu.
-Ngoan nào, ta sao có thể bỏ rơi Nhu Nhi của ta chứ.
Tiêu Phong mỉm cười lau nước mắt cho nàng, sau đó nhìn về Tiêu Sơn.
-Không ngờ ta là gặp ngươi, tu chân giả Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn nhíu mày nhìn hắn.
-Tiêu Phong biểu ca, huynh nói gì đệ chả hiểu.
-Haha, tự hiểu thôi, móm nợ hôm nay chờ lễ trưởng thành thanh toán 1 lượt.
-Tại sao không phải bây giờ.
-Bây giờ ngươi chưa phải đối thủ của ta.
Tiêu Phong để lại 1 câu rồi ôm Huân Nhi và Tiêu Nhu sử dụng thân pháp trở về biệt viện.
-Nhu muội sao vậy.
Tiêu Nhược Tuyết thấy Tiêu Nhu khuôn mắt đầy nước mắt, vành mắt đỏ ứng thì giật mình hỏi. Vừa thấy Nhược Tuyết, Tiêu Nhu liền tách khỏi Tiêu Phong đến trước mặt Nhược Tuyết quỳ xuống.
-Tuyết tỷ không Thiếu Phu Nhân mong ngươi đừng đuổi Nhu Nhi đi, Nhu Nhi muốn ở bên thiếu gia.
Tiêu Nhu hai hàng nước mắt chảy xuống nhìn Nhược Tuyết vừa khóc vừa nói. Tiêu Nhược Tuyết giật mình vội vàng đỡ nàng đứng lên.
-Nhu muội ta đuổi muội đi bao giờ.
-Là…
Bên cạch Huân Nhi không đành lòng nhìn thấy một Tiêu Nhu nhu nhược bị ủy khuất liền nói ra chân tướng.
-Cái gì?
Nghe vậy, Nhược Tuyết hai mắt hiện lên sát ý vô tận.
-Tiêu Mị ngươi muốn chết.
Nhược Tuyết thu hồi sát khí rồi đưa ta lau nước mắt cho Tiêu Nhu nhẹ nhàng nói.
-Nhu muội cái này là muội sai rồi, Tuyết tỷ ta không thể đuổi nàng đi được, trừ khi Phu Quân bỏ muội, ai cũng không thể đuổi muội đi được.
-Thật sao?
Nghe Tiêu Nhược Tuyết nói, Tiêu Nhu vui mừng hỏi.
-Đúng vậy, muội hỏi phu quân xem.
Nhược Tuyết mỉm cười nhìn Tiêu Nhu nói.
-Không phải đâu Nhu Nhi, ta cũng không thể đuổi các nàng và các nàng cũng k thể rồi khỏi ta chỉ có chết bằng không các nàng ai cũng không thể thoát đi.
Tiêu Phong xoay đầu Tiêu Nhu nhẹ nhàng nói. Nghe Tiêu Phong nói, trong mắt 3 nàng tràn đầy nhu tình, phu quân các nàng thật tốt.
-Ta đi trước đây, chàng nhớ chăm sóc Nhu muội đấy.
-Thiếp nữa, thiếp đi làm đồ ăn cho chàng.
Một lúc sau, Nhược Tuyết cùng Huân Nhi đứng dậy mà đi.
-Uk, về sớm đấy.
Tiêu Phong gật đầu nói.
-Thiếu Gia, chàng hứa với Nhu Nhi được k, hứa không được bỏ rơi Nhu Nhi, không có thiếp gia, thiếp..hức..hức.
Dù được ba người bọn hắn dỗ giang nhưng Tiêu Nhu vẫn bị ám ảnh như cũ, như vậy Tiêu Phong căng lo lắng hơn, một con ngươi nhu nhược như vậy lại.
-Nhu Nhi gọi Phu Quân xem.
Tiêu Phong vuốt ve hai má béo mập của nàng ôn nhu nói.
-Gọi…nhưng Nhu Nhi là một...
-Không phải Nhu Nhi là thê tử của Tiêu Phong ta, gọi Phu Quân nào.
Thấy Tiêu Nhi còn lo lắng, Tiêu Phong căng đau lòng hơn.
-Phu Quân.
Tiêu Nhi kêu 1 tiếng nhỏ như mèo kêu.
-Gì? Ta không nghe rõ.
-Phu Quân.
-Lớn lên, ta không nghe rõ.
Dù đã nghe rõ nhưng Tiêu Phong vẫn cố ý k nghe.
-Phu Quân, Nhu Nhi yêu chàng.
Đến lúc này, tình cảm của Tiêu Nhu như nước vỡ vậy, nàng trực tiếp hét to lên, hai tay bá cổ hắn, đôi môi ánh đào nhỏ nhắn thì áp vào miệng hắn.