Ngạo Thiên(Đấu Phá+LOL+Kim Dung)
Chương 30 : Thân thế Nhu Nhi
Ngày đăng: 02:04 27/06/20
Trên mài nhà biệt viện.
Tiêu Nhu thu thân hình nhỏ bé vào lòng Tiêu Phong, đôi môi nhỏ nhắn thì ngậm lấy chiếc kẹo mút mà hắn mua thì cửa hàng. Dù đã hết khóc nhưng vành mắt còn đỏ ứng làm khuôn mắt ngây thơ của Tiêu Nhu càng đẹp hơn.
-Phu Quân chàng không ở cùng tuyết tỷ sao.
-Không sao, bây giờ ta muốn ở cạnh nàng.
Tiêu Phong ôn nhu hôn lên trán nàng nói.
-Vâng.
Tiêu Nhu mỉm cười, nụ cười như tia sáng làm cả không gian đêm tối bừng sáng.
-Phu Quân, chàng có muốn biết quá khứ của Nhu Nhi k, Nhu Nhi là người duy nhất không cho chàng biết về quá khứ của mình, chàng không giận Nhu Nhi chứ.
-Không đâu, mỗi người có 1 bí mật riêng mà.
Tất cả 15 người bọn hắn chỉ có Tiêu Nhu là không cho hắn biết về quá khứ của mình, nhưng hắn không trách nàng, vì hắn cũng có bí mật dấu các nàng.
-Phu Quân hôm nay Nhu Nhi sẽ kể cho chàng về quá khứ của thiếp.
-Uk.
-Nhu Nhi là ngươi của Thiên Gia.
-Thiên Gia?
Nghe Tiêu Nhu nói, hắn nhíu mày, theo hiểu biết của hắn về Đấu Khí Đại Lục thì không có 1 gia tộc lớn nào tên là Thiên Gia có lẽ nàng nói về 1 gia tộc nhỏ.
-Vâng, gia tộc thiếp là 1 trong Viển Cổ Cửu Tộc.
-Không phải Viễn Cổ Bát Tộc sao.
-Đúng là chỉ có Bát tộc, gia tộc của thiếp đã trốn trong tiểu thế giới đã mấy vạn năm nhưng vài năm trước, gia tộc của thiếp bị Hồn Tộc tàn sát, phu thân cùng mẫu thân trả giá bằng cả tính mạng để mở 1 thông đạo cho thiếp chạy thoát.
Tiêu Nhu vừa nói, nước mắt nàng vừa rơi, nhìn nàng thật sự đáng thương đến cực điểm. Tiêu Phong vừa dỗ danh nàng vừa suy nghi. Thiên Gia đến cùng là có thứ gì để Hồn tộc phải tìm kiếm như vậy. Tiêu Phong suy nghi nát óc nhưng không nghi ra được.
-Tại sao Hồn tộc lại tàn sát tộc nàng?
-Là vì công pháp của gia tộc thiếp.
Công pháp sao? Tiêu Phong thật không hiểu chỉ 1 quyển công pháp lại để hồn tộc mạo hiểm như vậy, chẳng lẽ công pháp siêu việt Thiên Giai.
-Bộ công pháp có cấp bậc gì?
Tiêu Phong nhìn Tiêu Nhu hỏi.
-Nhu Nhi không biết, chỉ biết nó không phải tu luyện đấu khí.
-Không phải tu đấu khí? Chẳng lẽ…
Tiêu Phong nghĩ đến 1 khả năng mà chỉ nghĩ hắn cũng thấy sợ hãi. Ổn định lại tâm thần vừa nhìn sang Tiêu Nhu thì hắn lại hoảng lên, chỉ thấy Tiêu Nhu cắn nát ngón tay làm máu huyết chảy ra, trong lúc hoảng sợ Tiêu Phong liền cho tay vào miệng hắn. Tiêu Nhu ngây người trước cử chỉ của hắn.
-Nàng làm sao vậy hả? Khi không tự cắn tay mình?
Tiêu Phong giận dữ quát, hắn thật sự đưa cô nàng ôn nhu nhu nhược này vào tâm khảm của mình tự nhiên cực kỳ đau lòng. Thấy biểu hiện của Tiêu Phong, dù nàng có ngây thơ hơn nàng cũng biết Tiêu Phong yêu nàng mới làm vậy.
-Thiếp chỉ muốn lấy công pháp cho chàng mà thôi.
Nghe vậy Tiêu phong sững ngươi nhưng rất nhanh hoàn hồn lại.
-Dù vậy cũng không được làm như vậy, ta thà không có công pháp còn hơn thấy nàng bị tổn thương.
Tiêu Nhu chỉ có cảm giác ông trời đang bù đắp tất cả cho nàng, lấy đi phụ mẫu của nàng nhưng lại cho nàng phu quân yêu thương nàng như vậy.
-Nhu Nhi biết từ này về sau sẽ không để mình bị tổn thương làm chàng k vui.
-Uk, ngoan lắm.
Tiêu Nhu tiếp tục công việc lấy công pháp của nàng. Tiêu Nhu dùng tinh huyết của mình làm vật dẫn, triệu hồi công pháp.
Khi nàng thi pháp xong thì trước mặt hai người xuất hiện 1 cuốn trục màu đen. Đưa tay bắt lấy, Tiêu Phong mở ra xem, càng xem trên tràn hắn càng nổi gân xanh, mồ hôi chảy từng giọt dài.
-Xoạt.
-Amaterasu.
Hai mắt Tiêu Phong hiện lên 3 dấu phẩy xoay trong cực nhanh, cùng lúc đó 1 ngọn lửa màu đen hiện lên đốt trụi quyển trục.
-Phu Quân sao lại.
Tiêu Nhu hoảng sợ nhìn Tiêu Phong.
-Nói! Nàng đã xem quyển trục đó chưa đã tu luyện nó chưa, nếu nàng có nửa đến dối trá, dù chết nàng cũng không phải thê tử của ta, không phải con dâu của Tiêu Gia.
Tiêu Phong gần như phát điên, 3 dấu phẩy càng xoay trong manh liệt hơn, càng nói, thanh âm càng lớn, đến cuối hắn như rống to, thanh âm làm cả Tiêu Gia tỉnh giấc bay về phía biệt viện. Nhược Tuyết thì giật mình, lập tức mặc áo quần chạy ra khỏi phòng.
-Phu Quân chàng sao vậy.
Nhược Tuyết thấy hình dáng của Tiêu Phong thì hoảng sợ nói.
-Sưu sưu.
Cùng lúc đó tất cả mọi ngươi Tiêu Gia đều có mặt đều hoảng sợ nhìn vào hắn. Mặc kệ tất cả mọi người Tiêu Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhu.
-Nói nhanh.
Tiêu Phong quát lên. Đối diện Tiêu Nhu đang còn khiếp sợ, mới lúc trước Phu Quân rất quan tâm nàng nhưng tại sao?
-Chàng làm sao thế?
Lúc này Huân Nhi đến thì ngay lập tức kéo Tiêu Nhu ra cách xa hắn 1 đoạn. Thấy vậy Tiêu Phong vẫn không nói gì chỉ nhìn chằm chằm 2 nàng.
-Phu Quân, đây là chuyện gì?
Bên cạnh Nhược Tuyết tiến đến gần hắn lo lắng hỏi. Hình thái này, nàng chỉ thấy khi hai người phát hiện trong phòng nàng có mê hôn hương, như bây giờ phu quân nàng lại như vậy chẳng lẽ Nhu muội.
Tiêu Phong hít vào 1 hơi làm bình tĩnh tâm trạng sợ hãi cũng mình, đúng vậy hắn là sợ hãi chứ không phải tức giận.
Tiêu Nhu thu thân hình nhỏ bé vào lòng Tiêu Phong, đôi môi nhỏ nhắn thì ngậm lấy chiếc kẹo mút mà hắn mua thì cửa hàng. Dù đã hết khóc nhưng vành mắt còn đỏ ứng làm khuôn mắt ngây thơ của Tiêu Nhu càng đẹp hơn.
-Phu Quân chàng không ở cùng tuyết tỷ sao.
-Không sao, bây giờ ta muốn ở cạnh nàng.
Tiêu Phong ôn nhu hôn lên trán nàng nói.
-Vâng.
Tiêu Nhu mỉm cười, nụ cười như tia sáng làm cả không gian đêm tối bừng sáng.
-Phu Quân, chàng có muốn biết quá khứ của Nhu Nhi k, Nhu Nhi là người duy nhất không cho chàng biết về quá khứ của mình, chàng không giận Nhu Nhi chứ.
-Không đâu, mỗi người có 1 bí mật riêng mà.
Tất cả 15 người bọn hắn chỉ có Tiêu Nhu là không cho hắn biết về quá khứ của mình, nhưng hắn không trách nàng, vì hắn cũng có bí mật dấu các nàng.
-Phu Quân hôm nay Nhu Nhi sẽ kể cho chàng về quá khứ của thiếp.
-Uk.
-Nhu Nhi là ngươi của Thiên Gia.
-Thiên Gia?
Nghe Tiêu Nhu nói, hắn nhíu mày, theo hiểu biết của hắn về Đấu Khí Đại Lục thì không có 1 gia tộc lớn nào tên là Thiên Gia có lẽ nàng nói về 1 gia tộc nhỏ.
-Vâng, gia tộc thiếp là 1 trong Viển Cổ Cửu Tộc.
-Không phải Viễn Cổ Bát Tộc sao.
-Đúng là chỉ có Bát tộc, gia tộc của thiếp đã trốn trong tiểu thế giới đã mấy vạn năm nhưng vài năm trước, gia tộc của thiếp bị Hồn Tộc tàn sát, phu thân cùng mẫu thân trả giá bằng cả tính mạng để mở 1 thông đạo cho thiếp chạy thoát.
Tiêu Nhu vừa nói, nước mắt nàng vừa rơi, nhìn nàng thật sự đáng thương đến cực điểm. Tiêu Phong vừa dỗ danh nàng vừa suy nghi. Thiên Gia đến cùng là có thứ gì để Hồn tộc phải tìm kiếm như vậy. Tiêu Phong suy nghi nát óc nhưng không nghi ra được.
-Tại sao Hồn tộc lại tàn sát tộc nàng?
-Là vì công pháp của gia tộc thiếp.
Công pháp sao? Tiêu Phong thật không hiểu chỉ 1 quyển công pháp lại để hồn tộc mạo hiểm như vậy, chẳng lẽ công pháp siêu việt Thiên Giai.
-Bộ công pháp có cấp bậc gì?
Tiêu Phong nhìn Tiêu Nhu hỏi.
-Nhu Nhi không biết, chỉ biết nó không phải tu luyện đấu khí.
-Không phải tu đấu khí? Chẳng lẽ…
Tiêu Phong nghĩ đến 1 khả năng mà chỉ nghĩ hắn cũng thấy sợ hãi. Ổn định lại tâm thần vừa nhìn sang Tiêu Nhu thì hắn lại hoảng lên, chỉ thấy Tiêu Nhu cắn nát ngón tay làm máu huyết chảy ra, trong lúc hoảng sợ Tiêu Phong liền cho tay vào miệng hắn. Tiêu Nhu ngây người trước cử chỉ của hắn.
-Nàng làm sao vậy hả? Khi không tự cắn tay mình?
Tiêu Phong giận dữ quát, hắn thật sự đưa cô nàng ôn nhu nhu nhược này vào tâm khảm của mình tự nhiên cực kỳ đau lòng. Thấy biểu hiện của Tiêu Phong, dù nàng có ngây thơ hơn nàng cũng biết Tiêu Phong yêu nàng mới làm vậy.
-Thiếp chỉ muốn lấy công pháp cho chàng mà thôi.
Nghe vậy Tiêu phong sững ngươi nhưng rất nhanh hoàn hồn lại.
-Dù vậy cũng không được làm như vậy, ta thà không có công pháp còn hơn thấy nàng bị tổn thương.
Tiêu Nhu chỉ có cảm giác ông trời đang bù đắp tất cả cho nàng, lấy đi phụ mẫu của nàng nhưng lại cho nàng phu quân yêu thương nàng như vậy.
-Nhu Nhi biết từ này về sau sẽ không để mình bị tổn thương làm chàng k vui.
-Uk, ngoan lắm.
Tiêu Nhu tiếp tục công việc lấy công pháp của nàng. Tiêu Nhu dùng tinh huyết của mình làm vật dẫn, triệu hồi công pháp.
Khi nàng thi pháp xong thì trước mặt hai người xuất hiện 1 cuốn trục màu đen. Đưa tay bắt lấy, Tiêu Phong mở ra xem, càng xem trên tràn hắn càng nổi gân xanh, mồ hôi chảy từng giọt dài.
-Xoạt.
-Amaterasu.
Hai mắt Tiêu Phong hiện lên 3 dấu phẩy xoay trong cực nhanh, cùng lúc đó 1 ngọn lửa màu đen hiện lên đốt trụi quyển trục.
-Phu Quân sao lại.
Tiêu Nhu hoảng sợ nhìn Tiêu Phong.
-Nói! Nàng đã xem quyển trục đó chưa đã tu luyện nó chưa, nếu nàng có nửa đến dối trá, dù chết nàng cũng không phải thê tử của ta, không phải con dâu của Tiêu Gia.
Tiêu Phong gần như phát điên, 3 dấu phẩy càng xoay trong manh liệt hơn, càng nói, thanh âm càng lớn, đến cuối hắn như rống to, thanh âm làm cả Tiêu Gia tỉnh giấc bay về phía biệt viện. Nhược Tuyết thì giật mình, lập tức mặc áo quần chạy ra khỏi phòng.
-Phu Quân chàng sao vậy.
Nhược Tuyết thấy hình dáng của Tiêu Phong thì hoảng sợ nói.
-Sưu sưu.
Cùng lúc đó tất cả mọi ngươi Tiêu Gia đều có mặt đều hoảng sợ nhìn vào hắn. Mặc kệ tất cả mọi người Tiêu Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Tiêu Nhu.
-Nói nhanh.
Tiêu Phong quát lên. Đối diện Tiêu Nhu đang còn khiếp sợ, mới lúc trước Phu Quân rất quan tâm nàng nhưng tại sao?
-Chàng làm sao thế?
Lúc này Huân Nhi đến thì ngay lập tức kéo Tiêu Nhu ra cách xa hắn 1 đoạn. Thấy vậy Tiêu Phong vẫn không nói gì chỉ nhìn chằm chằm 2 nàng.
-Phu Quân, đây là chuyện gì?
Bên cạnh Nhược Tuyết tiến đến gần hắn lo lắng hỏi. Hình thái này, nàng chỉ thấy khi hai người phát hiện trong phòng nàng có mê hôn hương, như bây giờ phu quân nàng lại như vậy chẳng lẽ Nhu muội.
Tiêu Phong hít vào 1 hơi làm bình tĩnh tâm trạng sợ hãi cũng mình, đúng vậy hắn là sợ hãi chứ không phải tức giận.