Ngạo Thiên(Đấu Phá+LOL+Kim Dung)
Chương 31 : Lăng lão
Ngày đăng: 02:04 27/06/20
//Thái Âm Đoạt Thiên Công.
Công pháp danh cho nữ nhân tu luyện, ngươi tu luyện sẽ bị 1 nam tử đặt ấn kí, khí công pháp đại thành, chỉ cần nam tử muốn, nữ tử sẽ bị triệu hoan về cạnh hắn, không gì có thể ngăn cẳn.
Nữ nhân trở thành lổ đỉnh, sau khi bị tước đoạn trinh tiết, tất cả đấu khí lẫn tinh hoa sinh mệnh cùng linh hồn lực bị nam tử đó cướp đoạt hết. Nữ tử trực tiếp biến thành bãi máu, linh hốn đời đời không thể siêu sinh.// Thái Âm Đoạt Thiên Công chính là công pháp Tiêu Nhu triệu hoán ra, hắn chính là sợ nàng tu luyện nên mới không chút do dự mà đốt nó.
-Tiêu Nhu nói đi, ta…
-Haha, 1 con nô tỳ thì có tư cách gì làm thê tử của Tiêu Phong biểu ca.
Bên cạnh Tiêu Mị trào phúng nói.
-Ngươi câm miệng cho ta.
Tiêu Phong quát lên.
-Nhu muội, cuối cùng là chuyện gì.
Huân Nhi nghi hoặc nhìn Tiêu Nhu nói.
-Hu hu, Phu Quân chàng đừng có như vậy, Nhu nhi chưa bao giờ xem qua cuốn công pháp đó, cuốn công pháp chàng đưa chính là cuốn công pháp đầu tiên của thiếp.
Tiêu Nhu hai mắt tràn đầy lệ nhìn Tiêu Phong đáng thương nói. Nghe Tiêu Nhu nói vậy Tiêu Phong thở ra 1 hơi, nếu Tiêu Nhu tu luyện cuốn công pháp đó, hắn thật sự không biết làm gì, giết? hay làm gì?
-Phu Quân cuối cùng là chuyện gì xảy ra.
Huân Nhi nghi hoặc nói. Tiêu Phong ra hiệu cho nàng rồi nhìn xung quanh.
-Tiêu Phong ta xin lỗi tất cả mọi người, đã khuya rồi mọi người cũng nên trả về đi thôi.
Tiêu Phong nhìn xung quanh chậm rãi nói, ý đuổi khách.
-Tiêu Phong có gì từ từ giải quyết.
Tiêu Chiến lên tiếng nhắc nhỡ rồi quay lưng bước đi. Lần lướt tất cả mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Tiêu Phong cùng 3 nàng.
-Phu Quân đến cuối cùng là chuyện gì.
Trong phòng Huân Nhi nghi hoặc nhìn hắn nói.
-Nhu Nhi!
-Vâng.
Không để ý đến Huân Nhi, Tiêu Phong nhìn Tiêu Nhu gọi làm Tiêu Nhu giật mình nhìn hắn.
-Quyển công pháp đó, nàng còn giữ không.
-Không, không thiếp k có, Phu Quân chàng không nên giận Nhu Nhi.
Tiêu Nhu sợ hãi nói, bên cạch Nhược Tuyết cùng Huân Nhi nhìn nhau rồi nhìn sang hắn.
-Vậy cuối cùng là chuyện gì.
-Huân Nhi, ta muốn gặp Lăng lão.
Tiêu Phong nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của Huân Nhi nhé nhàng nói.
-A.
Khuôn mắt Huân Nhi bỗng tái nhợt khi nghe hắn nói, Lăng lão cính là hộ vệ của Huân Nhi, nàng luôn nghĩ không ai biết nhưng không ngờ Phu Quân nàng.
-Sao…sao chàng biết.
-Haha, ta thường thấy nàng ở sau núi, sợ nàng nguy hiểm nên đi theo, không may lại thấy Lăng lão.
Tiêu Phong mỉm cười nói. Huân Nhi gật đầu nhưng trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, Lăng lão là ai chinh là 1 cường giả Đấu Hoàng không ngờ lại không thể phát hiện ra Phu Quân của nàng, điều này làm cho Huân Nhi thấy tự hào, đấy là Phu Quân nàng đấy. Thật ra hắn cũng không phải cao thủ gì, Tiêu Phong chỉ đứng từ xa sự dụng Tả luân nhãn để quan sát khẩu hình miệng mà đoán ra người đó là Lăng lão, cũng vì nhìn đôi môi của Huân Nhi mà tối hôm đó hắn cướp đi nụ hôn đầu của nàng, ai bảo đôi môi nàng dụ hoặc hắn như vậy.
-Vâng, Lăng lão.
Huân Nhi gật đầu rồi lấy trong giới chỉ ra 1 ngọc giản trong suốt, chính là truyền âm giản, Tiêu Phong không thể không cảm thán nội tình của các gia tộc truyền thừa từ viễn cỗ đến bậy giờ.
-Tiểu Thư.
-Lăng lão, Phu Quân ta muốn gặp người.
Huân Nhi nhìn lão già trước mặt gật đầu nói. Nghe Huân Nhi gọi Phu Quân, ánh mắt Lăng lão khẽ co rụt lại nhưng rất nhanh lại che dấu đi.
-Cô gia.
Lăng lão qua sang Tiêu Phong nhẹ nhàng nói.
-Tiền bối, ta không nhận nổi thân phận này đâu.
-Cô gia, tiểu thư nhà ta đã nhận ngươi là Phu quân.
-Đúng vậy, Huân Nhi gọi ta là Phu Quân nhưng gia tộc có thể lấy ra 1 Đấu Hoàng làm bảo kê vậy 1 tên Đấu Giả như ta chả có phân lượng nào cả, vì vậy thân phận cô gia này khi ta đủ thực lực sẽ đến gia tộc của Huân Nhi đường đường chính chính cưới nàng.
Tiêu Phong mỉm cười không xu nỉnh không kiêu ngạo nói. Trong mắt Lăng lão léo lên quang mang rất nhanh lại dấu đi.
-Haha, vậy Lăng lão ta gọi 1 tiếng Tiêu thiếu gia vậy, không biết Tiêu thiếu gia muốn gặp lão phu là có việc gì.
-Ta chỉ muốn hỏi Lăng lão về Thiên gia.
-Cái gì? Thiên gia?
Tiêu Phong vừa lên tiếng Huân Nhi lẫn Lăng lão đều kêu lên.
-Phu Quân sao chàng lại biết Thiên Gia.
-Nhu Nhi là người Thiên Gia.
-Sao Nhu muội.
Huân Nhi kinh ngạc nhìn Tiêu Nhu.
-Theo lão phu biết thì Thiên gia đã ẩn cư mấy nghìn năm, không biết sao.
-Đã bị diệt tộc.
-Diệt tộc?
-Đúng vậy, bị Hồn tộc tiêu diệt.
-Chẳng lẽ Thiên gia có thứ mà Hồn tộc muốn đạt được đến mức diệt tộc.
-Là cái này.
Tiêu Phong khắc lại tác dụng và giới thiệu của Thái Âm Đoạt thiên công. Lăng lão sau khi xem xong sắc mặt đại biến, tiếp theo Huân Nhi đồng dạng khuôn mặt trắng bệch.
-Đây là lý do chàng mắng Nhu muội.
Huân Nhi như hiểu ra nhìn Tiêu Nhu rồi nhìn sang Tiêu Phong.
-Đúng vậy, ta sợ khi biết Nhu Nhi tu luyện cuốn công pháp đó mà đánh chết nàng.
Tiêu Nhu như hiểu ra, nhu tình trong mặt càng đậm.
-Tiền bối người cũng hiểu nếu Hồn tộc có cuốn công pháp này thì..
-Ta biết, tiểu thư ta muốn trở về gia tộc để thông báo.
-Uk, người cứ đi.
Huân Nhi gật đầu. Ngay lúc đó Lăng lão lập tức lên đường. Tiêu Phong đưa thông tin này cho Cổ tộc không phải vì chuyện gì mà chỉ là muốn Cổ tộc kiềm chế Hồn tộc, để hắn đủ thời gian trưởng thành lên báo thù cho Nhu Nhi.
-Khuya rồi ta về phòng đây.
Ngồi nói chuyện với mọi người 1 lúc, Huân Nhi đứng dậy nói.
-Huân Nhi tỷ, dù sao cũng khuya rồi, tỷ ở lại đây đi.
Nhược Tuyết đứng dậy cầm tay Huân Nhi nói.
-Điều này… -Dù sao chúng ta là người 1 nhà mà.
Nghe Nhược Tuyết nhắc “người 1 nhà” Huân Nhi đỏ bừng mặt nhìn về Tiêu Phong. Đúng vậy, nàng k phải là thê tử của Tiêu Phong nhưng trong tâm khảm nàng đã xác định đời này chỉ thuộc về hắn, không phải nụ hôn đầu của nàng đã giành cho hắn sao.
Đêm khuya cả Tiêu Gia chìm trong im lặng.
Trong phòng ngủ Tiêu Phong có 4 người 3 nữ 1 nam chính là Tiêu Phong, Tiêu Nhược Tuyết, Tiêu Nhu và Huân Nhi. Huân Nhi sau khi suy nghĩ thì lựa chọn ngủ lại. Trên giường, Tiêu Phong nằm ngửa ra, bên trái Tiêu Nhược Tuyết gối đầu lên tay hắn, cả người nép vào người hắn, đây chính là dáng ngủ thường ngày của nàng chính vì vậy mà Tiêu Nhược Tuyết luôn muốn ngủ cùng hắn. Tiếp theo là cô nàng nhỏ nhắn Tiêu Nhu, nàng nằm trên người Tiêu Phong, gục trán lên người hắn, đôi môi nhỏ nhắn nở nụ cười nhỏ nhắn, khí chất nhu nhược thường ngày biết thành ỷ lại. Cuối cùng là Huân Nhi, dù sao đây là lần đầu nàng ngủ chung giường cùng Phu Quân của nàng, nhưng dù là lần đầu nhưng nữ nhân chình là loài động vậy theo bản năng, nàng gối đầu lên tay hắn, đồng dạng như Tiêu Nhược Tuyết, nàng nép người vào người hắn.
Tiêu Phong đưa mắt nhìn 3 nàng, ánh mắt nhìn các nàng rất ôn nhu, 3 nàng ai cũng yêu hắn rất nhiều, cả 3 nàng đều đã mở ra “Thất sắc ấn kí” điều này làm trách nhiệm bảo hộ các nàng lại tăng lên.
Công pháp danh cho nữ nhân tu luyện, ngươi tu luyện sẽ bị 1 nam tử đặt ấn kí, khí công pháp đại thành, chỉ cần nam tử muốn, nữ tử sẽ bị triệu hoan về cạnh hắn, không gì có thể ngăn cẳn.
Nữ nhân trở thành lổ đỉnh, sau khi bị tước đoạn trinh tiết, tất cả đấu khí lẫn tinh hoa sinh mệnh cùng linh hồn lực bị nam tử đó cướp đoạt hết. Nữ tử trực tiếp biến thành bãi máu, linh hốn đời đời không thể siêu sinh.// Thái Âm Đoạt Thiên Công chính là công pháp Tiêu Nhu triệu hoán ra, hắn chính là sợ nàng tu luyện nên mới không chút do dự mà đốt nó.
-Tiêu Nhu nói đi, ta…
-Haha, 1 con nô tỳ thì có tư cách gì làm thê tử của Tiêu Phong biểu ca.
Bên cạnh Tiêu Mị trào phúng nói.
-Ngươi câm miệng cho ta.
Tiêu Phong quát lên.
-Nhu muội, cuối cùng là chuyện gì.
Huân Nhi nghi hoặc nhìn Tiêu Nhu nói.
-Hu hu, Phu Quân chàng đừng có như vậy, Nhu nhi chưa bao giờ xem qua cuốn công pháp đó, cuốn công pháp chàng đưa chính là cuốn công pháp đầu tiên của thiếp.
Tiêu Nhu hai mắt tràn đầy lệ nhìn Tiêu Phong đáng thương nói. Nghe Tiêu Nhu nói vậy Tiêu Phong thở ra 1 hơi, nếu Tiêu Nhu tu luyện cuốn công pháp đó, hắn thật sự không biết làm gì, giết? hay làm gì?
-Phu Quân cuối cùng là chuyện gì xảy ra.
Huân Nhi nghi hoặc nói. Tiêu Phong ra hiệu cho nàng rồi nhìn xung quanh.
-Tiêu Phong ta xin lỗi tất cả mọi người, đã khuya rồi mọi người cũng nên trả về đi thôi.
Tiêu Phong nhìn xung quanh chậm rãi nói, ý đuổi khách.
-Tiêu Phong có gì từ từ giải quyết.
Tiêu Chiến lên tiếng nhắc nhỡ rồi quay lưng bước đi. Lần lướt tất cả mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Tiêu Phong cùng 3 nàng.
-Phu Quân đến cuối cùng là chuyện gì.
Trong phòng Huân Nhi nghi hoặc nhìn hắn nói.
-Nhu Nhi!
-Vâng.
Không để ý đến Huân Nhi, Tiêu Phong nhìn Tiêu Nhu gọi làm Tiêu Nhu giật mình nhìn hắn.
-Quyển công pháp đó, nàng còn giữ không.
-Không, không thiếp k có, Phu Quân chàng không nên giận Nhu Nhi.
Tiêu Nhu sợ hãi nói, bên cạch Nhược Tuyết cùng Huân Nhi nhìn nhau rồi nhìn sang hắn.
-Vậy cuối cùng là chuyện gì.
-Huân Nhi, ta muốn gặp Lăng lão.
Tiêu Phong nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của Huân Nhi nhé nhàng nói.
-A.
Khuôn mắt Huân Nhi bỗng tái nhợt khi nghe hắn nói, Lăng lão cính là hộ vệ của Huân Nhi, nàng luôn nghĩ không ai biết nhưng không ngờ Phu Quân nàng.
-Sao…sao chàng biết.
-Haha, ta thường thấy nàng ở sau núi, sợ nàng nguy hiểm nên đi theo, không may lại thấy Lăng lão.
Tiêu Phong mỉm cười nói. Huân Nhi gật đầu nhưng trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, Lăng lão là ai chinh là 1 cường giả Đấu Hoàng không ngờ lại không thể phát hiện ra Phu Quân của nàng, điều này làm cho Huân Nhi thấy tự hào, đấy là Phu Quân nàng đấy. Thật ra hắn cũng không phải cao thủ gì, Tiêu Phong chỉ đứng từ xa sự dụng Tả luân nhãn để quan sát khẩu hình miệng mà đoán ra người đó là Lăng lão, cũng vì nhìn đôi môi của Huân Nhi mà tối hôm đó hắn cướp đi nụ hôn đầu của nàng, ai bảo đôi môi nàng dụ hoặc hắn như vậy.
-Vâng, Lăng lão.
Huân Nhi gật đầu rồi lấy trong giới chỉ ra 1 ngọc giản trong suốt, chính là truyền âm giản, Tiêu Phong không thể không cảm thán nội tình của các gia tộc truyền thừa từ viễn cỗ đến bậy giờ.
-Tiểu Thư.
-Lăng lão, Phu Quân ta muốn gặp người.
Huân Nhi nhìn lão già trước mặt gật đầu nói. Nghe Huân Nhi gọi Phu Quân, ánh mắt Lăng lão khẽ co rụt lại nhưng rất nhanh lại che dấu đi.
-Cô gia.
Lăng lão qua sang Tiêu Phong nhẹ nhàng nói.
-Tiền bối, ta không nhận nổi thân phận này đâu.
-Cô gia, tiểu thư nhà ta đã nhận ngươi là Phu quân.
-Đúng vậy, Huân Nhi gọi ta là Phu Quân nhưng gia tộc có thể lấy ra 1 Đấu Hoàng làm bảo kê vậy 1 tên Đấu Giả như ta chả có phân lượng nào cả, vì vậy thân phận cô gia này khi ta đủ thực lực sẽ đến gia tộc của Huân Nhi đường đường chính chính cưới nàng.
Tiêu Phong mỉm cười không xu nỉnh không kiêu ngạo nói. Trong mắt Lăng lão léo lên quang mang rất nhanh lại dấu đi.
-Haha, vậy Lăng lão ta gọi 1 tiếng Tiêu thiếu gia vậy, không biết Tiêu thiếu gia muốn gặp lão phu là có việc gì.
-Ta chỉ muốn hỏi Lăng lão về Thiên gia.
-Cái gì? Thiên gia?
Tiêu Phong vừa lên tiếng Huân Nhi lẫn Lăng lão đều kêu lên.
-Phu Quân sao chàng lại biết Thiên Gia.
-Nhu Nhi là người Thiên Gia.
-Sao Nhu muội.
Huân Nhi kinh ngạc nhìn Tiêu Nhu.
-Theo lão phu biết thì Thiên gia đã ẩn cư mấy nghìn năm, không biết sao.
-Đã bị diệt tộc.
-Diệt tộc?
-Đúng vậy, bị Hồn tộc tiêu diệt.
-Chẳng lẽ Thiên gia có thứ mà Hồn tộc muốn đạt được đến mức diệt tộc.
-Là cái này.
Tiêu Phong khắc lại tác dụng và giới thiệu của Thái Âm Đoạt thiên công. Lăng lão sau khi xem xong sắc mặt đại biến, tiếp theo Huân Nhi đồng dạng khuôn mặt trắng bệch.
-Đây là lý do chàng mắng Nhu muội.
Huân Nhi như hiểu ra nhìn Tiêu Nhu rồi nhìn sang Tiêu Phong.
-Đúng vậy, ta sợ khi biết Nhu Nhi tu luyện cuốn công pháp đó mà đánh chết nàng.
Tiêu Nhu như hiểu ra, nhu tình trong mặt càng đậm.
-Tiền bối người cũng hiểu nếu Hồn tộc có cuốn công pháp này thì..
-Ta biết, tiểu thư ta muốn trở về gia tộc để thông báo.
-Uk, người cứ đi.
Huân Nhi gật đầu. Ngay lúc đó Lăng lão lập tức lên đường. Tiêu Phong đưa thông tin này cho Cổ tộc không phải vì chuyện gì mà chỉ là muốn Cổ tộc kiềm chế Hồn tộc, để hắn đủ thời gian trưởng thành lên báo thù cho Nhu Nhi.
-Khuya rồi ta về phòng đây.
Ngồi nói chuyện với mọi người 1 lúc, Huân Nhi đứng dậy nói.
-Huân Nhi tỷ, dù sao cũng khuya rồi, tỷ ở lại đây đi.
Nhược Tuyết đứng dậy cầm tay Huân Nhi nói.
-Điều này… -Dù sao chúng ta là người 1 nhà mà.
Nghe Nhược Tuyết nhắc “người 1 nhà” Huân Nhi đỏ bừng mặt nhìn về Tiêu Phong. Đúng vậy, nàng k phải là thê tử của Tiêu Phong nhưng trong tâm khảm nàng đã xác định đời này chỉ thuộc về hắn, không phải nụ hôn đầu của nàng đã giành cho hắn sao.
Đêm khuya cả Tiêu Gia chìm trong im lặng.
Trong phòng ngủ Tiêu Phong có 4 người 3 nữ 1 nam chính là Tiêu Phong, Tiêu Nhược Tuyết, Tiêu Nhu và Huân Nhi. Huân Nhi sau khi suy nghĩ thì lựa chọn ngủ lại. Trên giường, Tiêu Phong nằm ngửa ra, bên trái Tiêu Nhược Tuyết gối đầu lên tay hắn, cả người nép vào người hắn, đây chính là dáng ngủ thường ngày của nàng chính vì vậy mà Tiêu Nhược Tuyết luôn muốn ngủ cùng hắn. Tiếp theo là cô nàng nhỏ nhắn Tiêu Nhu, nàng nằm trên người Tiêu Phong, gục trán lên người hắn, đôi môi nhỏ nhắn nở nụ cười nhỏ nhắn, khí chất nhu nhược thường ngày biết thành ỷ lại. Cuối cùng là Huân Nhi, dù sao đây là lần đầu nàng ngủ chung giường cùng Phu Quân của nàng, nhưng dù là lần đầu nhưng nữ nhân chình là loài động vậy theo bản năng, nàng gối đầu lên tay hắn, đồng dạng như Tiêu Nhược Tuyết, nàng nép người vào người hắn.
Tiêu Phong đưa mắt nhìn 3 nàng, ánh mắt nhìn các nàng rất ôn nhu, 3 nàng ai cũng yêu hắn rất nhiều, cả 3 nàng đều đã mở ra “Thất sắc ấn kí” điều này làm trách nhiệm bảo hộ các nàng lại tăng lên.