Ngạo Thiên(Đấu Phá+LOL+Kim Dung)
Chương 40 : Mối Tình Tuyên Cổ Vượt Luân Hồi
Ngày đăng: 02:05 27/06/20
Buổi tối.
-Phu Quân, đến Gia Nam học viện chúng ta sẽ làm gì nhỉ, a nhiều việc quá thiếp k biết đâu, chàng nói cho người ta biết đi.
Tiêu Nhược Tuyết vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường nói, ánh mắt tỏa sáng nhìn Tiêu Phong nói. Nhìn nàng, Tiêu Phong thật không muốn để Tiêu Nhược Tuyết đi đến Già Nam học viện nhưng nghĩ đến tương lai hắn đành phải quyết định.
-Tuyết Nhi, ta không đi đến Già Nam học viện đâu.
Tiêu Nhược Tuyết sửng sốt rồi mỉm cười.
-Không đến học viện thì thôi vậy, chàng đưa thiếp đi đế đô chơi được không, thiếp chưa bao giờ đk đến đó.
-Tuyết Nhi, nàng cùng Huân Nhi đến Già Nam học tập đấu khí đi.
Tiêu Nhược Tuyết bật người dậy nhìn hắn, ánh mắt đau khổ nhìn hắn.
-Chàng..chàng không cần thiếp nữa ư.
Hai mắt Tiêu Nhược Tuyết tràn đầy sương mù, đáng thương đưa nhìn hắn. Thấy vậy, Tiêu Phong ôm nàng vào lòng.
-Tuyết Nhi, không phải thế, ta yêu nàng không hết sao lại bỏ nàng được.
-Huhu, thiếp không muốn xa chàng mà huhu.
Tiêu Nhược Tuyết dùi đầu trong ngực Tiêu Phong mà khóc. Tiêu Phong chỉ có cách ôm nàng chứ không biết phải làm sao.
Một lúc sau, Tiêu Nhược Tuyết từ lòng hắn ngồi dậy, đưa bàn tay nhỏ bé lau đi nhưng giọt nước mắt, đôi mắt đỏ hồng làm Tiêu Phong tý nữa là không nhịn được mà giữ nàng bên cạnh. Tiêu Nhược Tuyết cũng biết Tiêu Phong không phải không cần nàng mà do có lý do mà hắn để nàng đến Già Nam học viện.
-Phu Quân, thiếp sẽ đến Già Nam học viện cùng Huân Nhi muội muội, nhưng chàng phải hứa với thiếp 1 chuyện.
Tiêu Nhược Tuyết nhìn Tiêu Phong nghẹn ngào nói.
-Bất kỳ chuyện gì nàng muốn ta đều thực hiện.
-Chàng hứa với thiếp, hai năm sau đến đón thiếp được không.
-Được ta hứa với nàng, hai năm sau ta sẽ đón nàng.
Tiêu Phong ôm nàng trầm giọng nói.
-Phu Quân, ôm thiếp, thiếp muốn nói với chàng một điều.
Tiêu Nhược Tuyết hít vào một hơi thật sâu rồi thu người vào trong lòng hắn nói. Tiêu Phong nghi hoặc ôm chầm lấy nàng.
-Anh Hai, em không giận anh đâu, nhưng anh phải chịu trách nhiệm với em đó.
-Anh Hai, đây là lần đầu của em đó, anh phải nhẹ nhàng.
-Anh Hai, em yêu anh.
Tiêu Nhược Tuyết nhẹ nhàng nói, từng câu từng chữ đánh sâu vào trong não Tiêu Phong.
-Tuyết là em sao.
Tiêu Nhược Tuyết nghe Tiêu Phong nói, nàng như trút được gánh nặng, nở nụ cười thật đẹp.
-Anh Hai, anh không thoát khỏi em đâu.
Tiêu Phong hung hăng ôm chặc lấy Tiêu Nhược Tuyết. Chiều hôm ấy, tai nạn đã cướp đi người em gái cũng là người mà hắn yêu nhất. Không ngờ ông trời lại cho hắn gặp lại nàng.
-Tuyết…Tuyết Nhi, vợ của ta.
Tiêu Nhược Tuyết không nói gì, chỉ chôn đầu vào lòng hắn, nhưng trong lòng lại không ngừng cảm ơn trời phật đã để cho nàng gặp lại hắn.
Tình cảm thăng hoa, tình dục lại đến. Hai người lại trần truồng cuốn lấy nhau. Cao trào qua đi, Tiêu Nhược Tuyết mặt ngọc đỏ bừng, đưa tay vuốt ve ngực hắn, trong đầu thì đọc từng suy nghĩ của phu quân nàng Tiêu Phong.
-Đinh, ký chủ cùng Tiêu Nhược Tuyết đạt đến cảnh giới “Tâm ý tương thông” thưởng: Vé quay thưởng x1, Ám ảnh kiếm x1.
Lúc này, Tiêu Phong không để ý đến thông báo hệ thống mà hắn đang đắm chìm trong từng ký ước của Tiêu Nhược Tuyết. Từng giây đi qua là từng nhát đao chém thẳng vào tim hắn.
Từ khi bị tai nạn linh hồn của Tiêu Nhược Tuyết được đưa xuống Âm Giới, khi chuẩn bị uống canh Mạnh bà, thì nàng nhân cơ hội bọn quỷ sai lơ đãng mà trốn mất, sau 10 ngày chạy trốn, nàng cuối cùng thành công trốn vào luân hồi. Kiếp đầu tiên, Tiêu Nhược Tuyết trở thành con của một nông dân. Tuy nàng thông minh tuyệt đỉnh nhưng quyết định sống một cuộc đời bình thường đến già, nhưng hồng nhan thì họa thủy. Lúc nàng lên 20, một công tử con trai một nhà giàu trong vùng nhìn thấy nàng, muốn bắt nàng về làm vợ, nàng dứt khoát một đao tuyệt mệnh. Đối với nàng, thân thể, linh hồn chỉ thuộc về anh hai của nàng. Xuống Âm giới lần thứ 2, nàng lại trốn canh Mạnh bà rồi vào Luân Hồi. Kiếp thứ hai, nàng là công chúa của một đế quốc. Ví cuộc kết hôn chính trị, nàng treo cổ tự vẫn. Lần thứ 3 xuống âm giới, rồi tiếp tục vào Luân Hồi mà không uống canh. Kiếp thứ 3, nàng đầu thai thành một đầu Phượng Hoàng, sợ Anh hai ghét thân thể yêu thú, nàng cắn lưỡi mà chết. Xuống âm giới lần thứ 4, nàng quyết định không nhảy loạn nữa, ví lần trước quỷ sai đuổi quá sát nên nàng nhảy bậy mà trúng nơi đầu thai của yêu thú.
Lần thứ 4, nàng trở về thời Tam Quốc làm Đệ Nhất Mỹ Nhân Điêu Thuyền. Trong khi Lữ Bố cùng Đổng Trác tranh đấu thì nàng nhảy từ tường thành xuống. Trở về Âm giới lần thứ 4, kiếp thứ 5, nàng trở thành ca sĩ Hàn Quốc, vì quy tắc ngầm, nàng nhảy từ lầu 4 của nhà riêng mà chết. Kiếp thứ 6, nàng trở thành đệ nhất cao thủ của võ lâm trung nguyên rồi cô độc mà chết. Đến kiếp này, nàng trở thành Tiêu Nhược Tuyết và cuối cùng nàng đã gặp được Anh Hai của nàng.
Từng dòng ký ước cứ đan xen nhau hiện ra trong đầu Tiêu Phong. Khuôn mắt hắn chảy dài 2 dòng nước mắt. Nam nhi đổ mắt không đổ lệ, nhưng hắn không thể không cầm được nước mắt. Hơn 6 vạn năm (1 ngày dưới âm giới bằng 100 năm trên dương gian) đi qua, Tiêu Nhược Tuyết vẫn không quên hắn, dù chết vẫn thủ tiếp cho hắn.
-Tuyết Nhi, ta…
Tiêu Phong nhìn Tiêu Nhược Tuyết nghẹn ngào nói.
-Chàng không cần nói gì hết, chỉ cần chàng yêu thiếp thật nhiều là được rồi. Với thiếp, như vậy là quá đủ rồi.
-Phu Quân, đến Gia Nam học viện chúng ta sẽ làm gì nhỉ, a nhiều việc quá thiếp k biết đâu, chàng nói cho người ta biết đi.
Tiêu Nhược Tuyết vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường nói, ánh mắt tỏa sáng nhìn Tiêu Phong nói. Nhìn nàng, Tiêu Phong thật không muốn để Tiêu Nhược Tuyết đi đến Già Nam học viện nhưng nghĩ đến tương lai hắn đành phải quyết định.
-Tuyết Nhi, ta không đi đến Già Nam học viện đâu.
Tiêu Nhược Tuyết sửng sốt rồi mỉm cười.
-Không đến học viện thì thôi vậy, chàng đưa thiếp đi đế đô chơi được không, thiếp chưa bao giờ đk đến đó.
-Tuyết Nhi, nàng cùng Huân Nhi đến Già Nam học tập đấu khí đi.
Tiêu Nhược Tuyết bật người dậy nhìn hắn, ánh mắt đau khổ nhìn hắn.
-Chàng..chàng không cần thiếp nữa ư.
Hai mắt Tiêu Nhược Tuyết tràn đầy sương mù, đáng thương đưa nhìn hắn. Thấy vậy, Tiêu Phong ôm nàng vào lòng.
-Tuyết Nhi, không phải thế, ta yêu nàng không hết sao lại bỏ nàng được.
-Huhu, thiếp không muốn xa chàng mà huhu.
Tiêu Nhược Tuyết dùi đầu trong ngực Tiêu Phong mà khóc. Tiêu Phong chỉ có cách ôm nàng chứ không biết phải làm sao.
Một lúc sau, Tiêu Nhược Tuyết từ lòng hắn ngồi dậy, đưa bàn tay nhỏ bé lau đi nhưng giọt nước mắt, đôi mắt đỏ hồng làm Tiêu Phong tý nữa là không nhịn được mà giữ nàng bên cạnh. Tiêu Nhược Tuyết cũng biết Tiêu Phong không phải không cần nàng mà do có lý do mà hắn để nàng đến Già Nam học viện.
-Phu Quân, thiếp sẽ đến Già Nam học viện cùng Huân Nhi muội muội, nhưng chàng phải hứa với thiếp 1 chuyện.
Tiêu Nhược Tuyết nhìn Tiêu Phong nghẹn ngào nói.
-Bất kỳ chuyện gì nàng muốn ta đều thực hiện.
-Chàng hứa với thiếp, hai năm sau đến đón thiếp được không.
-Được ta hứa với nàng, hai năm sau ta sẽ đón nàng.
Tiêu Phong ôm nàng trầm giọng nói.
-Phu Quân, ôm thiếp, thiếp muốn nói với chàng một điều.
Tiêu Nhược Tuyết hít vào một hơi thật sâu rồi thu người vào trong lòng hắn nói. Tiêu Phong nghi hoặc ôm chầm lấy nàng.
-Anh Hai, em không giận anh đâu, nhưng anh phải chịu trách nhiệm với em đó.
-Anh Hai, đây là lần đầu của em đó, anh phải nhẹ nhàng.
-Anh Hai, em yêu anh.
Tiêu Nhược Tuyết nhẹ nhàng nói, từng câu từng chữ đánh sâu vào trong não Tiêu Phong.
-Tuyết là em sao.
Tiêu Nhược Tuyết nghe Tiêu Phong nói, nàng như trút được gánh nặng, nở nụ cười thật đẹp.
-Anh Hai, anh không thoát khỏi em đâu.
Tiêu Phong hung hăng ôm chặc lấy Tiêu Nhược Tuyết. Chiều hôm ấy, tai nạn đã cướp đi người em gái cũng là người mà hắn yêu nhất. Không ngờ ông trời lại cho hắn gặp lại nàng.
-Tuyết…Tuyết Nhi, vợ của ta.
Tiêu Nhược Tuyết không nói gì, chỉ chôn đầu vào lòng hắn, nhưng trong lòng lại không ngừng cảm ơn trời phật đã để cho nàng gặp lại hắn.
Tình cảm thăng hoa, tình dục lại đến. Hai người lại trần truồng cuốn lấy nhau. Cao trào qua đi, Tiêu Nhược Tuyết mặt ngọc đỏ bừng, đưa tay vuốt ve ngực hắn, trong đầu thì đọc từng suy nghĩ của phu quân nàng Tiêu Phong.
-Đinh, ký chủ cùng Tiêu Nhược Tuyết đạt đến cảnh giới “Tâm ý tương thông” thưởng: Vé quay thưởng x1, Ám ảnh kiếm x1.
Lúc này, Tiêu Phong không để ý đến thông báo hệ thống mà hắn đang đắm chìm trong từng ký ước của Tiêu Nhược Tuyết. Từng giây đi qua là từng nhát đao chém thẳng vào tim hắn.
Từ khi bị tai nạn linh hồn của Tiêu Nhược Tuyết được đưa xuống Âm Giới, khi chuẩn bị uống canh Mạnh bà, thì nàng nhân cơ hội bọn quỷ sai lơ đãng mà trốn mất, sau 10 ngày chạy trốn, nàng cuối cùng thành công trốn vào luân hồi. Kiếp đầu tiên, Tiêu Nhược Tuyết trở thành con của một nông dân. Tuy nàng thông minh tuyệt đỉnh nhưng quyết định sống một cuộc đời bình thường đến già, nhưng hồng nhan thì họa thủy. Lúc nàng lên 20, một công tử con trai một nhà giàu trong vùng nhìn thấy nàng, muốn bắt nàng về làm vợ, nàng dứt khoát một đao tuyệt mệnh. Đối với nàng, thân thể, linh hồn chỉ thuộc về anh hai của nàng. Xuống Âm giới lần thứ 2, nàng lại trốn canh Mạnh bà rồi vào Luân Hồi. Kiếp thứ hai, nàng là công chúa của một đế quốc. Ví cuộc kết hôn chính trị, nàng treo cổ tự vẫn. Lần thứ 3 xuống âm giới, rồi tiếp tục vào Luân Hồi mà không uống canh. Kiếp thứ 3, nàng đầu thai thành một đầu Phượng Hoàng, sợ Anh hai ghét thân thể yêu thú, nàng cắn lưỡi mà chết. Xuống âm giới lần thứ 4, nàng quyết định không nhảy loạn nữa, ví lần trước quỷ sai đuổi quá sát nên nàng nhảy bậy mà trúng nơi đầu thai của yêu thú.
Lần thứ 4, nàng trở về thời Tam Quốc làm Đệ Nhất Mỹ Nhân Điêu Thuyền. Trong khi Lữ Bố cùng Đổng Trác tranh đấu thì nàng nhảy từ tường thành xuống. Trở về Âm giới lần thứ 4, kiếp thứ 5, nàng trở thành ca sĩ Hàn Quốc, vì quy tắc ngầm, nàng nhảy từ lầu 4 của nhà riêng mà chết. Kiếp thứ 6, nàng trở thành đệ nhất cao thủ của võ lâm trung nguyên rồi cô độc mà chết. Đến kiếp này, nàng trở thành Tiêu Nhược Tuyết và cuối cùng nàng đã gặp được Anh Hai của nàng.
Từng dòng ký ước cứ đan xen nhau hiện ra trong đầu Tiêu Phong. Khuôn mắt hắn chảy dài 2 dòng nước mắt. Nam nhi đổ mắt không đổ lệ, nhưng hắn không thể không cầm được nước mắt. Hơn 6 vạn năm (1 ngày dưới âm giới bằng 100 năm trên dương gian) đi qua, Tiêu Nhược Tuyết vẫn không quên hắn, dù chết vẫn thủ tiếp cho hắn.
-Tuyết Nhi, ta…
Tiêu Phong nhìn Tiêu Nhược Tuyết nghẹn ngào nói.
-Chàng không cần nói gì hết, chỉ cần chàng yêu thiếp thật nhiều là được rồi. Với thiếp, như vậy là quá đủ rồi.