Ngạo Thiên(Đấu Phá+LOL+Kim Dung)
Chương 41 : Nhập Quan
Ngày đăng: 02:05 27/06/20
Trong biệt viện Tiêu Viêm.
-Lão sư, từng này linh dịch đủ Tiêu Gia chống đỡ được bao nhiêu thời gian á.
Tiêu Viêm nhìn bóng trắng lơ lửng trước mặt nói.
-Từng này linh dịch tùy ý chống đỡ nữa năm đi.
Dược lão đạm mạc nói.
-Từng này chắc đủ rồi.
Tiêu Viêm khẽ cười một tiếng rồi khẽ cau màu lại.
-Tiêu Viêm Tử, ngươi lo lắng cho tiểu oa nhi kia sao.
Dược lão nhìn sắc mắt Tiêu Viêm nói.
-Lão sư, người đã biết linh hồn của ta là từ nơi khác đến, Tuyết muội cũng thế, chuyện của muội ấy người cũng biết. Ta thật không hiểu sao, muội ấy từ bỏ 6 vạn năm chờ đợi để yêu một người khác sau. Ta sợ Tiêu Phong kia dùng dược vật điều khiểu tâm trí của muội ấy.
-Điều này là không thể, ta đã quan sát tiểu oa nhi kia, chắc chắn không biết điều khiển.
Nghe Tiêu Viêm nói, Dược Lão liền bác bỏ, hắn vẫn tin vào sự phán đoán của hắn.
-Vậy tại sao? Tại sao? Aaaaaaaaaa? Ta đã từng hứa với hắn sẽ chăm sóc cho nàng?
Tiêu Viêm khuôn mặt đỏ bừng, ngẩng đầu lên trời thét dài, khí tức Thất Tinh Đấu Giả bạo phát ra ngoài.
Trong không gian chúng nữ.
Tiêu Phong ôm chặt lấy Tiêu Nhược Tuyết, lúc này bất kỳ thanh âm gì cũng không bằng im lặng nhưng tâm hồn hai người hòa quyện vào nhau.
Tiêu Nhược Tuyết hạnh phúc vuốt ve khuôn mặt Tiêu Phong, đôi mắt thu ba nhìn thẳng vào mắt hắn.
-Tuyết N…
-Tuyết của anh đã chết rồi, giờ chỉ có Tiêu Nhược Tuyết là thê tử của chàng thôi.
Thấy Tiêu Phong không biết gọi sao, Tiêu Nhược Tuyết mỉm cười nói.
-Tuyết Nhi, anh cả là Tiêu Viêm sao.
Tiêu Phong run rẩy nói.
-Vâng, lúc thiếp lên 10, thiếp nhớ chàng nên hát một bài hát ở sau núi, không ngờ anh cả đang luyện công nghe thấy, thế mới nhận ra nhau.
-Không ngờ anh cả cũng đến đây.
Nghe Tiêu Nhược Tuyết nói, Tiêu Phong khẽ mỉm cười.
-Đúng vậy, chàng thiếp cùng Tiêu Viêm ca ca lại về một nhà.
Tiêu Nhược Tuyết hai mắt tỏa sáng nói. Tiêu Phong giải quyết được khúc mắc trong lòng, liền thấy nhẹ hẳn ra. Bây giờ mới nhận ra, hai người đang trần truồng.
-Tuyết Nhi, nàng nói chúng ta đang thiếu cái gì nhỉ.
-Thiếu cái gì ạ.
Tiêu Nhược Tuyết đang chìm đắm trong hạnh phúc nên không nhận ra tình huống của hắn.
-Tuyết Nhi, sinh cho ta một đứa con nào.
Tiêu Phong nói rồi lập tức chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
Trong phòng lập tức vang lên từng tiếng rên rỉ tiêu hồn.
Phòng Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt si ngốc nhìn thẳng về phía trước. Trong đầu nàng, đang tua lại quãng đường Lục đạo Luân Hồi của Tiêu Nhược Tuyết (Minh Nguyệt vs Tiêu Phong đã tâm ý tương thông giờ thêm Nhược Tuyết nữa tháng tâm trí ba người được kết nối).
-Tuyết muội, ta không bằng muội.
Mình Nguyệt thức tỉnh từ trong kí ức, từ trong đôi mắt bảo thạch chảy ra hai dòng nước mắt. Minh Nguyệt tự đặt mình vào ví trí của Tiêu Nhược Tuyết và kinh hoàng nhận ra là nàng không đủ can đảm để chờ hắn 6 vạn năm.
-Tiêu Thập, người đi gọi Kurumi cùng Sona đến đây.
Sau khi trầm mặc một lúc, Minh Nguyệt bước ra biệt viện, gọi một tiếng rồi quay vào. Một bóng đen hiện ra ở ngọn cây rồi vụt đi.
Hôm nay Ô Thản Thành cực kỳ náo nhiệt. Tại quảng trường nơi Già Nam sử dụng để tuyển sinh, dòng người nối dài ra cả khu phố.
-Phong, lần này là sư phụ ta đến chiêu sinh, để ta dẫn các ngươi đi cửa sau.
Tiêu Nhã quay đầu nhìn Tiêu Phong cùng mọi người nói.
-Hứ, Tiêu Nhã người phải cho ta tí mặt mũi chứ.
Bên cạch Tiêu Ngọc bất mãn nói.
-Tiêu Ngọc, nếu không phải cho ngươi mặt mũi thì biểu đệ của người ta chắc chắn không cho vào.
-Ngươi…
Tiêu Nhã khinh thường nói làm Tiêu Ngọc mặt đỏ bừng. Tiêu Nhã không để ý đến Tiêu Ngọc mà tiếp tục dẫn mọi người đi xuyên qua quảng trường, đến 1 biệt viện.
-Tiêu Nhã tiểu thư dẫn người đến sao.
Trước biệt viện là một đám quan nhân xếp hàng trước cổng, nhìn thấy Tiêu Nhã thì một đại hán bước lên chào hỏi.
-Đúng vậy, Trưởng quan đây là người trong gia tộc của ta.
Tiêu Nhã mỉm cười nói, đại hán đảo mắt qua đoàn người rồi quay sang đám người ra hiệu.
-Thông qua.
Tiêu Nhã cười nhẹ cảm ơn đại hán rồi dẫn mọi người đi vào. Đi qua đám quan nhân, sát khí cùng mùi máu huyết bao phủ lấy đám người, Tiêu Phong thấy Tiêu Nhược Tuyết cùng Huân Nhi khuôn mặt hơi tái, trong lòng khẽ nhói một cái.
-Hừ!!
Tiếng hừ mang một phần sát khí hắn hung hăng trùng kích về phía đám quân nhân.
-Ọe…phốc..
-Xoẹt…
-Dừng tay.
Sát khí trùng khích làm một số người tu vi hơi thấp trong đám quân nhân hộc ra một búng máu, đám quân nhân còn lại ngay lập tức rút vũ khí ra nhìn chằm chằm vào đám người. Thấy vậy, trưởng quan chạy đến ngăn đám quan nhân lại, sau đó nhìn vào Tiêu Phong.
-Tiểu tử, hảo sát khí, Nhược Lâm đạo sư thu được một đệ tử tốt.
Tiêu Phong không nói gì, khẽ liếc mắt về trưởng quan rồi đưa tay kéo Tiêu Nhược Tuyết cùng Huân Nhi đi tiếp.
-Trưởng quan, đệ đệ ta từ nhỏ đã như vậy, xin lỗi người.
Tiêu Nhã xấu hổ nhìn đại hán nói.
-Thì ra là đệ đệ của Tiêu Nhã tiểu thư, không sao đâu.
Trưởng quan khẽ cười nói, Tiêu Nhã cáo từ rồi chạy theo Tiêu Phong.
-Trưởng quan, dáng người tiểu tử đó nhìn là biết công tử gia, sao không để chúng tôi giáo huấn hắn.
-Đầu người bị lừa đá hả, chỉ với sát khí, hắn đã hơn chúng ta rất nhiều, người nó tu vi của hắn sẽ yếu sao.
Trưởng quan hứ lạnh nói.
-Lão sư, từng này linh dịch đủ Tiêu Gia chống đỡ được bao nhiêu thời gian á.
Tiêu Viêm nhìn bóng trắng lơ lửng trước mặt nói.
-Từng này linh dịch tùy ý chống đỡ nữa năm đi.
Dược lão đạm mạc nói.
-Từng này chắc đủ rồi.
Tiêu Viêm khẽ cười một tiếng rồi khẽ cau màu lại.
-Tiêu Viêm Tử, ngươi lo lắng cho tiểu oa nhi kia sao.
Dược lão nhìn sắc mắt Tiêu Viêm nói.
-Lão sư, người đã biết linh hồn của ta là từ nơi khác đến, Tuyết muội cũng thế, chuyện của muội ấy người cũng biết. Ta thật không hiểu sao, muội ấy từ bỏ 6 vạn năm chờ đợi để yêu một người khác sau. Ta sợ Tiêu Phong kia dùng dược vật điều khiểu tâm trí của muội ấy.
-Điều này là không thể, ta đã quan sát tiểu oa nhi kia, chắc chắn không biết điều khiển.
Nghe Tiêu Viêm nói, Dược Lão liền bác bỏ, hắn vẫn tin vào sự phán đoán của hắn.
-Vậy tại sao? Tại sao? Aaaaaaaaaa? Ta đã từng hứa với hắn sẽ chăm sóc cho nàng?
Tiêu Viêm khuôn mặt đỏ bừng, ngẩng đầu lên trời thét dài, khí tức Thất Tinh Đấu Giả bạo phát ra ngoài.
Trong không gian chúng nữ.
Tiêu Phong ôm chặt lấy Tiêu Nhược Tuyết, lúc này bất kỳ thanh âm gì cũng không bằng im lặng nhưng tâm hồn hai người hòa quyện vào nhau.
Tiêu Nhược Tuyết hạnh phúc vuốt ve khuôn mặt Tiêu Phong, đôi mắt thu ba nhìn thẳng vào mắt hắn.
-Tuyết N…
-Tuyết của anh đã chết rồi, giờ chỉ có Tiêu Nhược Tuyết là thê tử của chàng thôi.
Thấy Tiêu Phong không biết gọi sao, Tiêu Nhược Tuyết mỉm cười nói.
-Tuyết Nhi, anh cả là Tiêu Viêm sao.
Tiêu Phong run rẩy nói.
-Vâng, lúc thiếp lên 10, thiếp nhớ chàng nên hát một bài hát ở sau núi, không ngờ anh cả đang luyện công nghe thấy, thế mới nhận ra nhau.
-Không ngờ anh cả cũng đến đây.
Nghe Tiêu Nhược Tuyết nói, Tiêu Phong khẽ mỉm cười.
-Đúng vậy, chàng thiếp cùng Tiêu Viêm ca ca lại về một nhà.
Tiêu Nhược Tuyết hai mắt tỏa sáng nói. Tiêu Phong giải quyết được khúc mắc trong lòng, liền thấy nhẹ hẳn ra. Bây giờ mới nhận ra, hai người đang trần truồng.
-Tuyết Nhi, nàng nói chúng ta đang thiếu cái gì nhỉ.
-Thiếu cái gì ạ.
Tiêu Nhược Tuyết đang chìm đắm trong hạnh phúc nên không nhận ra tình huống của hắn.
-Tuyết Nhi, sinh cho ta một đứa con nào.
Tiêu Phong nói rồi lập tức chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
Trong phòng lập tức vang lên từng tiếng rên rỉ tiêu hồn.
Phòng Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt si ngốc nhìn thẳng về phía trước. Trong đầu nàng, đang tua lại quãng đường Lục đạo Luân Hồi của Tiêu Nhược Tuyết (Minh Nguyệt vs Tiêu Phong đã tâm ý tương thông giờ thêm Nhược Tuyết nữa tháng tâm trí ba người được kết nối).
-Tuyết muội, ta không bằng muội.
Mình Nguyệt thức tỉnh từ trong kí ức, từ trong đôi mắt bảo thạch chảy ra hai dòng nước mắt. Minh Nguyệt tự đặt mình vào ví trí của Tiêu Nhược Tuyết và kinh hoàng nhận ra là nàng không đủ can đảm để chờ hắn 6 vạn năm.
-Tiêu Thập, người đi gọi Kurumi cùng Sona đến đây.
Sau khi trầm mặc một lúc, Minh Nguyệt bước ra biệt viện, gọi một tiếng rồi quay vào. Một bóng đen hiện ra ở ngọn cây rồi vụt đi.
Hôm nay Ô Thản Thành cực kỳ náo nhiệt. Tại quảng trường nơi Già Nam sử dụng để tuyển sinh, dòng người nối dài ra cả khu phố.
-Phong, lần này là sư phụ ta đến chiêu sinh, để ta dẫn các ngươi đi cửa sau.
Tiêu Nhã quay đầu nhìn Tiêu Phong cùng mọi người nói.
-Hứ, Tiêu Nhã người phải cho ta tí mặt mũi chứ.
Bên cạch Tiêu Ngọc bất mãn nói.
-Tiêu Ngọc, nếu không phải cho ngươi mặt mũi thì biểu đệ của người ta chắc chắn không cho vào.
-Ngươi…
Tiêu Nhã khinh thường nói làm Tiêu Ngọc mặt đỏ bừng. Tiêu Nhã không để ý đến Tiêu Ngọc mà tiếp tục dẫn mọi người đi xuyên qua quảng trường, đến 1 biệt viện.
-Tiêu Nhã tiểu thư dẫn người đến sao.
Trước biệt viện là một đám quan nhân xếp hàng trước cổng, nhìn thấy Tiêu Nhã thì một đại hán bước lên chào hỏi.
-Đúng vậy, Trưởng quan đây là người trong gia tộc của ta.
Tiêu Nhã mỉm cười nói, đại hán đảo mắt qua đoàn người rồi quay sang đám người ra hiệu.
-Thông qua.
Tiêu Nhã cười nhẹ cảm ơn đại hán rồi dẫn mọi người đi vào. Đi qua đám quan nhân, sát khí cùng mùi máu huyết bao phủ lấy đám người, Tiêu Phong thấy Tiêu Nhược Tuyết cùng Huân Nhi khuôn mặt hơi tái, trong lòng khẽ nhói một cái.
-Hừ!!
Tiếng hừ mang một phần sát khí hắn hung hăng trùng kích về phía đám quân nhân.
-Ọe…phốc..
-Xoẹt…
-Dừng tay.
Sát khí trùng khích làm một số người tu vi hơi thấp trong đám quân nhân hộc ra một búng máu, đám quân nhân còn lại ngay lập tức rút vũ khí ra nhìn chằm chằm vào đám người. Thấy vậy, trưởng quan chạy đến ngăn đám quan nhân lại, sau đó nhìn vào Tiêu Phong.
-Tiểu tử, hảo sát khí, Nhược Lâm đạo sư thu được một đệ tử tốt.
Tiêu Phong không nói gì, khẽ liếc mắt về trưởng quan rồi đưa tay kéo Tiêu Nhược Tuyết cùng Huân Nhi đi tiếp.
-Trưởng quan, đệ đệ ta từ nhỏ đã như vậy, xin lỗi người.
Tiêu Nhã xấu hổ nhìn đại hán nói.
-Thì ra là đệ đệ của Tiêu Nhã tiểu thư, không sao đâu.
Trưởng quan khẽ cười nói, Tiêu Nhã cáo từ rồi chạy theo Tiêu Phong.
-Trưởng quan, dáng người tiểu tử đó nhìn là biết công tử gia, sao không để chúng tôi giáo huấn hắn.
-Đầu người bị lừa đá hả, chỉ với sát khí, hắn đã hơn chúng ta rất nhiều, người nó tu vi của hắn sẽ yếu sao.
Trưởng quan hứ lạnh nói.