Ngạo Thiên(Đấu Phá+LOL+Kim Dung)

Chương 42 : Phế

Ngày đăng: 02:05 27/06/20

-Phong, ngươi làm thế không sợ bọn họ không cho ngươi khảo hạch sao.
Tiêu Nhã tức giận nhìn Tiêu Phong nói.
-Nhã tỷ, phu quân là vì muội mà.
Tiêu Nhược Tuyết thấy Tiêu Nhã tức giận liền nói.
-Haiz, hắn thật sự chiều muội mà.
Tiêu Nhã thấy Tiêu Nhược Tuyết nói liền lắc đầu.
-Bỏ qua đi Nhã Tỷ.
Huân Nhi đứng cạnh mĩm cười nói.
-Kế tiếp là sư huynh của ta, ta cấm người động tay động chân.
Tiêu Nhã trừng mắt nhìn Tiêu Phong uy hiếp rồi tiếp tục đi tiếp. Tiêu Phong nhìn Tiêu Nhược Tuyết và Huân Nhi khẽ nhún vai như nói “đệ có làm gì đâu” làm hai nàng cười lớn.
Đoàn người đi tiếp, vừa bước qua cánh cửa thì một đám phi tiêu từ bốn phương tám hướng lao về đám người.
Ánh mắt Tiêu Phong lóe lên, đấu khí từ trong người trào ra, tạo thành một vòng hộ tráo bảo vệ Tiêu Nhược Tuyết và Huân Nhi.
-Đinh đinh đang đang...
Phi tiêu liên tiếp va chạm vào hộ trào nhưng không phá vỡ được.
-Hảo nam nhân, hảo tốn linh lực chỉ để bảo vệ hai tiểu mỹ nhân này.
Đợt phi tiêu kết thức thì một thiếu niên khoảnh 20 tuổi hiện ra giữ sân.
-Sư huynh, người đối với bọn muội không lưu tình gì cả.
Thấy thanh niên, Tiêu Nhã đứng ra trách mắng.
-Nhã muội, nhưng phi tiêu này chỉ cần trên bát đoạn đấu khí là ngăn cản được thôi, cũng là do Nhược Lâm đạo sư chỉ đạo thôi.
Thanh niên nhìn Tiêu Nhã cười khổ nói. Sau đó nhìn về Tiêu Nhã chỉ Tiêu Phong hỏi.
-Hắn là ai?
-Là đệ đệ của muội.
Tiêu Nhã mỉm cười tự hào nói. Thanh niên lắc đầu.
-Thiên phú thì được nhưng tâm tình thì chưa được.
Tiêu Phong tùy ý nhìn thanh niên rồi tiếp tục dẫn hai nàng đi tiếp. Thấy vậy, Tiêu Nhã cười khổ rồi tiếp tục dẫn đám người xuyên qua sân trước mà đến sân luyện tập.
Ở đây tập hợp một đám thiếu niên, thiếu nữ đã vượt qua khảo hạch. Mặt người nào cũng tràn đầy hưng phấn. Thấy đám Tiêu Phong đi tới, đám người khẽ quét mắt qua, khi nhìn thấy Tiêu Nhược Tuyết, Huân Nhi Tiêu Nhã, Tiêu Ngọc cùng Tiêu Mị thì cả đám thiếu niên mắt sáng lên.
-Tiêu Nhã, ngươi đã trở lại nhanh để ta xem về nhà có thêm được cái gì mới không nào.
Một thanh âm trong trẻo vang lên cùng lúc đó là 1 cặp tay sờ lên đôi bạch thỏ của Tiêu Nhã.
-Liên Tình, ngươi cấm sờ bậy, ở đây có rất nhiều người.
Tiêu Nhã xấu hổ nhìn thiếu nữ vừa đ-ng chạm vào nơi thần thánh của mình nói. Bên cạnh, Tiêu ngọc cũng dính tình cảnh tương tự Tiêu Nhã.
-Tiểu thư này, có thể cùng ta uống tách trà không.
Bỗng một thanh âm kiêu ngao vang lên, hấp dẫn mọi người. Chỉ thấy trước mặt Tiêu Nhược Tuyết là một thiếu niên anh tuấn, trên mặt tràn đầy cao ngạo hướng về phía nàng hất cắm nói.
-Cô gái, đây là Tư Đồ Thành, Tư Đồ thiếu gia, đệ nhất thiên tài của Tây Bắc thành, mới 16 tuổi đã Tam Tinh Đấu Giả, đã được Già Nam học viện nhận làm đệ tử.
Bên cạnh thiếu niên, một tên nô tài kiêu ngạo nói. Lần chiêu sinh này không chỉ chiêu sinh ở Ô Thản Thành mà còn ở các thành trấn thôn làng xung quanh nữa.
-Cút.
Tiêu Nhược Tuyết khẽ nhíu mày, lạnh lùng nói.
-Có cá tính, ta thích.
Tư Đồ Thành khẽ sửng sốt, bất quá nhanh chóng nở nụ cười hứng thú. Tay đưa lên định chạm vào Tiêu Nhược Tuyết thì một cánh tay chặn lại.
-Tiểu tử, người muốn chết sao.
Cánh tay tất nhiên là của Tiêu Phong. Hắn nhíu mày nhìn Tư Đồ Thành.
-Thành Tây Bắc cách đây bao nhiêu dặm.
Tiêu Phong thả tay Tư Đồ Thành rồi hỏi Tiêu Nhất đứng phía sau nói. Lân này hắn cho Tiêu Nhất cùng Tiêu Tam và Tiêu Cửu đi theo bao vệ Tiêu Nhược Tuyết cùng Huân Nhi.
-Thiếu gia, chỉ cần 1 canh giờ đi ngựa là đến.
Tiêu Nhất nói.
-Hừ, tiểu tử ngươi thức thời, bằng không ta diệt cả nhà người.
Tư Đồ Thành thấy Tiêu Phong thả tay hắn ra, thì kiêu ngạo lên tiếng.
-Tiểu mỹ nhân, tên tiểu bạch kiểm này không bảo vệ được nàng đâu, đến chúng ta cùng nghiên cứu nhân sinh.
Tư Đồ Thành nhìn Tiêu Nhược Tuyết dâm tà nói.
-Chát.
Một tiếng kêu thanh thúy vang lên, Tư Đồ Thành sững sờ nhìn Tiêu Nhược Tuyết, hắn không ngờ nàng dám tát hắn.
-Con tiện nhân này, ngươi muốn chết.
-Bùm.
Thân hình Tư Đồ Thành bay lên trên không rồi hung hăng rơi xuống đất. Người xuất thủ đương nhiên là Tiêu Phong.
-Thiếu gia!!
Bọn người hấu không ngờ có người dám ra tay với thiếu gia của bọn hắn, thất thần một lúc thì cả bọn lao về phía Tư Đồ Thành.
-Ọe...tiểu tử ta muốn người chết.
-Phế đi tứ chi rồi đem gia tốc hắn hủy đi.
Tiêu Phong lạnh lùng nhìn Tư Đồ Thành rồi khẽ nói. Trong hư không hiện ra 3 bóng hình màu đen rồi lao về phía Tư Đồ Thành. Đối với tên này, ra tay chỉ bẩn tay hắn.
-A! Là ám bộ của Ngạo Thiên.
-Tư Đồ gia đá trúng thiết bản rồi.
-Đó là thiếu gia của Tiêu Gia cũng là thiếu chủ của Ngạo Thiên.
Xung quanh đám người thuộc về Ô Thản Thành nhìn thấy 3 bóng đen thì thất thanh hét lên.
Nghe thanh âm xung quanh, Tư Đồ Thành chân tay lạnh buốt, lúc vừa khởi hành cha hắn đã dặn dò là không được gây sự với Ngạo Thiên, không ngờ hắn là mắng to với thiếu chủ của Ngạo Thiên.
Lúc nào, 3 người ám bộ đã xuất hiện trước mặt Tư Đồ Thành.
-Các người tha cho ta, ta sai rồi, ta sai rồi.
Tư Đồ Thành hoảng sợ nhìn ba người không ngừng quỳ lạy cầu xin.
-Phốc...phốc...phốc...phốc.
Bốn thanh âm vang lên cùng lúc với tứ chi của Tư Đồ Thành chính thức chia tay với thân thể.