Ngạo Thiên(Đấu Phá+LOL+Kim Dung)
Chương 7 : Mê Hồn Hương
Ngày đăng: 02:04 27/06/20
Nhìn Tiêu Nhược Tuyết ngủ trong lòng, Tiêu Phong thấy lòng mình thật ấm ấp, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc kim của nàng, Tiêu Phong chậm rãi nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.
"Dựa vào Tiêu Gia? Không được. Phòng Đấu Giá? Cũng Không Được"
Tiêu Phong nhíu mày suy nghĩ về tất cả các phương án.
"Chẳng lẻ 1 tên xuyên việt như ta mà thua sao, ta k cam lòng a" Thân là ngươi xuyên việt, sự kiêu ngạo của hắn vẫn ẩn dấu trong nội tâm, chưa đến lúc bộc lộ mà thôi, như bây giờ gặp phải nhiệm vụ này, sự kiêu ngạo ấy dần dần được bộc lộ.
"Nếu có Lăng Thiên(Lăng Thiên Truyền Thuyết) ở đây thì hay a" Tiêu Phong thở dài, cúi đầu hôn lên trán Tiêu Nhược Tuyết, bỗng một tia sáng lóe lên trong đầu Tiêu Phong.
"Lăng Thiên, nếu Lăng Thiên thì hắn sẽ làm gì, tổ chức tình báo" Tiêu Phong lẩm bẩm.
"Tổ chức tình báo, nhẫn giả, Ám bộ"
"Luyện đan, tu chân, Luyện Đan Sư"
"Haha, ta biết rồi haha, độc cô tiền bối, truyền thừa này ta nhận rồi haha" Tiêu Phong như nhận ra con đường mà hắn cần bước, tâm tình liền vui sướng, ôm lấy Tiêu Nhược Tuyết tiến vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Trong mơ Tiêu Phong thấy mình hoàn thành nhiệm vụ, sao đó nhận lấy phần thưởng phong phú, bổng cảm thấy, cái gì đang quét lên mặt hắn, cực kỳ khó chịu. Chậm rãi mở mắt ra, liền thấy Tiêu Nhược Tuyết đang cầm lọn tóc quệt lui tới trên mặt hắn. Thấy Tiêu Phong đã tỉnh, Tiêu Nhược Tuyết mỉm cười nói:
"Phu Quân, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi a, chàng nhanh tỉnh dậy, dạo phố cùng thiếp"
"Ta thích ngủ, k mún dậy, nàng đi một mình đi" Không biết sao, thấy nàng, Tiêu Phong lại muốn trêu chọc một chút.
"Chàng...Hức...Hức" Nhưng hôm nay không phải ngày tốt của Tiêu Phong a, nghe hắn k đi cùng nàng, Tiêu Nhược Tuyết liền dỡ chiêu nước mắt ra.
Tiêu Phong liền cuống lên, hắn có thể k sợ trời, k sợ đất, nhưng lại sợ thê tử khóc a.
"Ngoan, Tuyết Nhi, là ta sai, nín nào, ta đưa nàng đi dạo phố"
Lập tức, nước mắt trên mặt nàng biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi rói làm hắn hoài nghi nàng dùng đấu khí tạo ra.
"Đấy là chàng nói, thiếp đi thay quần áo"
Tiêu Nhược Tuyết vui vẻ nói, sau đó chạy về phòng mình, để lại hắn cười khổ 1 mình. Nhấc mình đi vệ sinh cá nhân, vừa trả lại phòng liền thấy Tiêu Nhược Tuyết chạy vào, khuôn mặt tái nhợt làm hắn hoảng sợ, vội vàng đợ lấy nàng
"Tuyết Nhi, sao vậy có chuyện gì"
"Phu Quân, phòng thiếp"
Nàng liền nói ra nguyên nhân, thì ra sau khi từ phòng hắn trở về, vừa bước vào phòng thì thấy cả phòng trở thành 1 mảnh hỗn độn, nàng liền trợ lại gặp hắn.
"Đi, đến phòng nàng" Tiêu Phong an ủi nàng rồi nói.
"Vâng" Tiêu Nhược Tuyết ngoan ngoãn đáp.
Phòng Tiêu Nhược Tuyết nằm tại phía Nam Tiêu Gia, đây là khu giành cho nữ, phòng nàng ở kề Huân Nhi. Bước vào phòng 1 mùi hương thoang thoãng, lúc có lúc không đập vào mũi hắn. Nghiêm túc đánh giá mùi hương, một lúc sau, khuôn mặt Tiêu Phong âm trầm phun ra ba chữ' Mê Hồn Hương'.
Mê Hồn Hương được liệt vào giữa Nhất Phẩm và Nhị Phẩm đan dược. Hương có đặc tính khơi gợi dục vọng sâu thẩm nhất của nữ nhân. Trong phòng Tiêu Nhược Tuyết xuất hiện thứ này, mai mắn là tối qua nàng ở phòng Tiêu Phong, nếu không không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bỗng Tiêu Phong nhìn thấy 1 vật ở dưới cửa sổ, chậm rãi đi đến bên cửa sổ nhặt vật kia. Thì ra là 1 giới chỉ, nhìn kỹ giới chỉ hai mắt Tiêu Phong đỏ bừng.
"Aaaaaaaaaaa" Tiêu Phong hướng về cửa sổ hét to một tiếng, cùng lúc đó thanh âm hệ thống vang lên trong đầu Tiêu Phong.
"Đinh, chúc mừng ký chủ thành công tiến hóa từ Sharigan Nhị Câu Ngọc lên Sharigan Tam Câu Ngọc"
Hai mặt Tiêu Phong đỏ bừng, trong mắt ba câu ngọc chậm rãi xoay tròn, Tiêu Nhược Tuyết sợ hãi nhìn hắn, kêu lên 1 tiếng "Phu Quân". Nghe thanh âm của Tiêu Nhược Tuyết, Tiêu Phong liền hít 1 hơi thật sâu sau đó thở ra, Sharigan cũng biến mất theo. Mỉn cười nhìn Tiêu Nhược Tuyết:
"Ta không sao"
"Phu Quân, bộ dáng vừa rồi thật dọa người" Tiêu Nhược Tuyết sợ hãi nói, tay vỗ vỗ lên bộ ngực đầy đặn của nàng.
"Không sao, ta chỉ không khống chế đk cảm xúc thôi" Tiêu Phong ôn nhu xoa đầu nàng nói, bỗng Tiêu Phong nhìn nàng nghiêm túc nói.
"Nàng chuyển đến ở với ta đi, ở đây không an toàn"
Tiêu Nhược Tuyết nhìn hắn gật đầu, nàng cũng biết mình ở đây k an toàn, với lại cảm giác an toàn khi nằm trong lòng hắn làm nàng say mê, giờ có cơ hội có thể ngày ngày ngủ trong lòng hắn, nàng liền nắm chắc. Nhìn Tiêu Nhược Tuyết đi thu dọn áo quần. Tiêu Phong quay đầu về cửa sổ, mắt nhìn lên bầu trời, miệng lẩm bẩm.
"Tiêu Viêm, ngươi lại sự dụng đến cách làm vô sỉ ấy sao. Ngươi đừng có trách ta, có trách thì trách ngươi đ-ng sai ngươi"
Giới chỉ mà Tiêu Phong nhặt được, chính là giới chỉ mà mẫu thân Tiêu Viêm để lại, cũng chính là chiếc giới chỉ chứa linh hồn dược lão.
"Phu Quân, đi thôi" Thanh âm của Tiêu Nhược Tuyết đã đánh thức hắn, gật đầu với nàng cùng nhau trở về phòng hắn.
"Dựa vào Tiêu Gia? Không được. Phòng Đấu Giá? Cũng Không Được"
Tiêu Phong nhíu mày suy nghĩ về tất cả các phương án.
"Chẳng lẻ 1 tên xuyên việt như ta mà thua sao, ta k cam lòng a" Thân là ngươi xuyên việt, sự kiêu ngạo của hắn vẫn ẩn dấu trong nội tâm, chưa đến lúc bộc lộ mà thôi, như bây giờ gặp phải nhiệm vụ này, sự kiêu ngạo ấy dần dần được bộc lộ.
"Nếu có Lăng Thiên(Lăng Thiên Truyền Thuyết) ở đây thì hay a" Tiêu Phong thở dài, cúi đầu hôn lên trán Tiêu Nhược Tuyết, bỗng một tia sáng lóe lên trong đầu Tiêu Phong.
"Lăng Thiên, nếu Lăng Thiên thì hắn sẽ làm gì, tổ chức tình báo" Tiêu Phong lẩm bẩm.
"Tổ chức tình báo, nhẫn giả, Ám bộ"
"Luyện đan, tu chân, Luyện Đan Sư"
"Haha, ta biết rồi haha, độc cô tiền bối, truyền thừa này ta nhận rồi haha" Tiêu Phong như nhận ra con đường mà hắn cần bước, tâm tình liền vui sướng, ôm lấy Tiêu Nhược Tuyết tiến vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Trong mơ Tiêu Phong thấy mình hoàn thành nhiệm vụ, sao đó nhận lấy phần thưởng phong phú, bổng cảm thấy, cái gì đang quét lên mặt hắn, cực kỳ khó chịu. Chậm rãi mở mắt ra, liền thấy Tiêu Nhược Tuyết đang cầm lọn tóc quệt lui tới trên mặt hắn. Thấy Tiêu Phong đã tỉnh, Tiêu Nhược Tuyết mỉm cười nói:
"Phu Quân, mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi a, chàng nhanh tỉnh dậy, dạo phố cùng thiếp"
"Ta thích ngủ, k mún dậy, nàng đi một mình đi" Không biết sao, thấy nàng, Tiêu Phong lại muốn trêu chọc một chút.
"Chàng...Hức...Hức" Nhưng hôm nay không phải ngày tốt của Tiêu Phong a, nghe hắn k đi cùng nàng, Tiêu Nhược Tuyết liền dỡ chiêu nước mắt ra.
Tiêu Phong liền cuống lên, hắn có thể k sợ trời, k sợ đất, nhưng lại sợ thê tử khóc a.
"Ngoan, Tuyết Nhi, là ta sai, nín nào, ta đưa nàng đi dạo phố"
Lập tức, nước mắt trên mặt nàng biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi rói làm hắn hoài nghi nàng dùng đấu khí tạo ra.
"Đấy là chàng nói, thiếp đi thay quần áo"
Tiêu Nhược Tuyết vui vẻ nói, sau đó chạy về phòng mình, để lại hắn cười khổ 1 mình. Nhấc mình đi vệ sinh cá nhân, vừa trả lại phòng liền thấy Tiêu Nhược Tuyết chạy vào, khuôn mặt tái nhợt làm hắn hoảng sợ, vội vàng đợ lấy nàng
"Tuyết Nhi, sao vậy có chuyện gì"
"Phu Quân, phòng thiếp"
Nàng liền nói ra nguyên nhân, thì ra sau khi từ phòng hắn trở về, vừa bước vào phòng thì thấy cả phòng trở thành 1 mảnh hỗn độn, nàng liền trợ lại gặp hắn.
"Đi, đến phòng nàng" Tiêu Phong an ủi nàng rồi nói.
"Vâng" Tiêu Nhược Tuyết ngoan ngoãn đáp.
Phòng Tiêu Nhược Tuyết nằm tại phía Nam Tiêu Gia, đây là khu giành cho nữ, phòng nàng ở kề Huân Nhi. Bước vào phòng 1 mùi hương thoang thoãng, lúc có lúc không đập vào mũi hắn. Nghiêm túc đánh giá mùi hương, một lúc sau, khuôn mặt Tiêu Phong âm trầm phun ra ba chữ' Mê Hồn Hương'.
Mê Hồn Hương được liệt vào giữa Nhất Phẩm và Nhị Phẩm đan dược. Hương có đặc tính khơi gợi dục vọng sâu thẩm nhất của nữ nhân. Trong phòng Tiêu Nhược Tuyết xuất hiện thứ này, mai mắn là tối qua nàng ở phòng Tiêu Phong, nếu không không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bỗng Tiêu Phong nhìn thấy 1 vật ở dưới cửa sổ, chậm rãi đi đến bên cửa sổ nhặt vật kia. Thì ra là 1 giới chỉ, nhìn kỹ giới chỉ hai mắt Tiêu Phong đỏ bừng.
"Aaaaaaaaaaa" Tiêu Phong hướng về cửa sổ hét to một tiếng, cùng lúc đó thanh âm hệ thống vang lên trong đầu Tiêu Phong.
"Đinh, chúc mừng ký chủ thành công tiến hóa từ Sharigan Nhị Câu Ngọc lên Sharigan Tam Câu Ngọc"
Hai mặt Tiêu Phong đỏ bừng, trong mắt ba câu ngọc chậm rãi xoay tròn, Tiêu Nhược Tuyết sợ hãi nhìn hắn, kêu lên 1 tiếng "Phu Quân". Nghe thanh âm của Tiêu Nhược Tuyết, Tiêu Phong liền hít 1 hơi thật sâu sau đó thở ra, Sharigan cũng biến mất theo. Mỉn cười nhìn Tiêu Nhược Tuyết:
"Ta không sao"
"Phu Quân, bộ dáng vừa rồi thật dọa người" Tiêu Nhược Tuyết sợ hãi nói, tay vỗ vỗ lên bộ ngực đầy đặn của nàng.
"Không sao, ta chỉ không khống chế đk cảm xúc thôi" Tiêu Phong ôn nhu xoa đầu nàng nói, bỗng Tiêu Phong nhìn nàng nghiêm túc nói.
"Nàng chuyển đến ở với ta đi, ở đây không an toàn"
Tiêu Nhược Tuyết nhìn hắn gật đầu, nàng cũng biết mình ở đây k an toàn, với lại cảm giác an toàn khi nằm trong lòng hắn làm nàng say mê, giờ có cơ hội có thể ngày ngày ngủ trong lòng hắn, nàng liền nắm chắc. Nhìn Tiêu Nhược Tuyết đi thu dọn áo quần. Tiêu Phong quay đầu về cửa sổ, mắt nhìn lên bầu trời, miệng lẩm bẩm.
"Tiêu Viêm, ngươi lại sự dụng đến cách làm vô sỉ ấy sao. Ngươi đừng có trách ta, có trách thì trách ngươi đ-ng sai ngươi"
Giới chỉ mà Tiêu Phong nhặt được, chính là giới chỉ mà mẫu thân Tiêu Viêm để lại, cũng chính là chiếc giới chỉ chứa linh hồn dược lão.
"Phu Quân, đi thôi" Thanh âm của Tiêu Nhược Tuyết đã đánh thức hắn, gật đầu với nàng cùng nhau trở về phòng hắn.