Ngày Em Đến
Chương 16 :
Ngày đăng: 04:41 19/04/20
Trương Tư Ninh cẩn thận đặt mấy túi đồ xuống chiếc ghế trống, vung vẫy hai cánh tay đang mỏi, giải thích: “Buổi tối chưa ăn cơm, hôm nay lại bận rộn cả ngày, nên giờ đói lắm.”
Vệ Cẩm Huyên giúp cô tách mấy cái túi nylon đặt riêng ra, từ lúc quen biết nhau đến nay, đây là lần đầu tiên anh nghe cô nói ‘bận rộn’, nên khá tò mò hỏi cô hôm nay bận chuyện gì. Trương Tư Ninh liền kể sơ qua cho anh nghe chuyện mình vừa nhận đơn hàng mới, giọng châm chọc: “Hôm nay, trong tiệm tôi tình cờ nghe được một cô bé và một nhân viên cửa hàng nói tôi không biết cách làm ăn, lẽ ra nên giao thẳng hoa đến chỗ khách hàng, tiết kiệm được thời gian và công sức, nếu không sau đó còn phải tốn thêm phí vận chuyển.”
Thấy anh nhướn mày, Trương Tư Ninh cũng muốn trút giận, cầm xâu thịt nướng cắn một miếng, tiếp tục nói: “Cô ấy cảm thấy tôi làm chuyện vô ích, chứng minh là tầm nhìn của cô ấy thật hạn hẹp. Kinh doanh đâu phải chỉ biết kiếm lời, mà còn phải nhìn lâu dài nữa. Nếu tôi trực tiếp giao hoa đến chỗ khách hàng, chưa được mấy ngày lá khô cây vàng héo úa, không sống được, thì là trách nhiệm của ai chứ? Cho dù anh có thể nói mấy thứ hoa cỏ này không ai biết trước được, chỉ cần lúc giao đến cành lá xum xuê tươi tốt là xong trách nhiệm, sau này nó sống hay chết không liên quan đến tôi. Nhưng bạn tôi đang làm việc ở đó, cho dù người ta không nói gì, nhưng bản thân tôi cũng sẽ cảm thấy không thoải mái, không biết thì thôi, nhưng rõ ràng đã biết mà không làm, thì đó là trách nhiệm của tôi. Hơn nữa, lỡ như có người nói ra nói vào, bạn tôi sẽ nghĩ thế nào, tôi không muốn vì chuyện như vậy làm ảnh hưởng đến quan hệ bạn bè, thay vì tương lai phải hối hận, chi bằng bây giờ chịu khó một chút để trong lòng được thoải mái. Hơn nữa, nếu tôi giao hoa cỏ phát triển tươi tốt, sau này khách hàng còn có thể tìm tôi hợp tác, biết đâu còn có thể giới thiệu thêm khách hàng khác, chuyện này so với nhất thời tham một chút tiền lời, không phải tốt hơn rất nhiều sao?”
Nói xong mở to đôi mắt đen tròn long lanh nhìn Vệ Cẩm Huyên mong đợi, tựa như im lặng năn nỉ người ta tán thành khen ngợi.
Một chuyện nhỏ như vậy, cô lại nói thao thao bất tuyệt như là đại sự, đúng đắn và đầy sức thuyết phục liên quan đến cả quan hệ nhân quả. Trong lòng Vệ Cẩm Huyên rất buồn cười, anh phát hiện thời gian ở cùng với Trương Tư Ninh càng lâu, càng nhận ra nét ngây thơ đáng yêu trên người cô, vừa hồn nhiên trẻ con vừa có chút hẹp hòi.
Thì ra nói nhiều như vậy, còn không phải vì mấy lời của nhân viên cửa hàng khiến cô nàng mất hứng sao?
Nha đầu này, ghi thù. Có lẽ cô sẽ không chấp nhặt với nhân viên cửa hàng, nhưng vẫn muốn có được sự đồng tình tán thành của người khác trong chuyện này, nếu không sẽ không tỉ mỉ kể lại cho anh nghe kỹ càng như vậy.
Tính tình ngây thơ trẻ con như thế khiến Vệ Cẩm Huyên cũng hết cách, anh buồn cười nhìn cô nói: “Đây là lý do vì sao em là chủ còn cô ấy là nhân viên, Tư Ninh, em làm rất đúng.”
Điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy, giọng nói của anh hơi khàn khàn, Trương Tư Ninh hỏi: “Vẫn đang ở bệnh viện ạ?”
“Tôi ở công ty.” Vệ Cẩm Huyên đáp: “Năm giờ sáng Trân Trân đã tỉnh lại, tôi về nhà nghỉ ngơi hai tiếng.”
“Chỉ mới nghỉ ngơi có hai tiếng đã đi làm, anh thật không biết quý trọng bản thân.”
Vệ Cẩm Huyên mỉm cười: “Hôm nay có cuộc họp rất quan trọng, không thể vắng mặt được,” còn nói: “Bây giờ chưa tới chín giờ, em ngủ thêm lát nữa đi.”
Trương Tư Ninh bĩu môi, họp giỏi lắm mà, cô tức giận nói: “Tôi cũng vậy, phải mở cửa tiệm buôn bán, kiếm tiền cũng rất quan trọng!”
“Tư Ninh, em giận sao?”
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đang rất bận, cúp đây ạ.”