Ngày Em Đến
Chương 17 :
Ngày đăng: 04:41 19/04/20
Mùa xuân năm nay, Vũ Lăng mưa rất nhiều, buổi sáng mặt trời vẫn nhô cao ấm áp vậy mà đến chiều thời tiết đã thay đổi, những hạt mưa tí tách rơi xuống, Trương Tư Ninh đang bị Chu Thúy Thúy - chủ siêu thị bên cạnh lôi kéo nói chuyện: “Em họ của chị đó, vô cùng tuấn tú lịch sự, mặt nào cũng tốt, tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng, là giám đốc điều hành của một công ty đa quốc gia, tiền lương một năm ít nhất cũng hai mươi vạn, đó là còn chưa tính tiền thưởng! Có điều ánh mắt quá cao, năm nay đã gần ba mươi rồi mà vẫn chưa tính đến chuyện có bạn gái.”
Trương Tư Ninh cười ha ha: “Điều kiện anh ấy tốt như vậy, muốn tìm bạn gái cũng là chuyện dễ dàng, chị dâu đừng quá lo lắng.”
“Không phải chị lo lắng,” Chu Thúy Thúy nói: “Là bác hai chị, vốn dĩ hai năm nay sức khỏe không tốt, mấy hôm trước lại phải vào bệnh viện, bà cũng chỉ có một đứa con trai này, chưa nhìn thấy nó cưới vợ sao có thể yên tâm được,” vừa nói vừa kéo tay Trương Tư Ninh, khẩn thiết nói: “Tư Ninh à, chị dâu cũng không vòng vo với em nữa, em xem điều kiện của em không tệ, điều kiện của em trai chị cũng không xoàng, bây giờ em còn chưa có bạn trai, hay là….Em thử gặp mặt em họ chị một lần xem sao?”
Trương Tư Ninh mỉm cười, khéo léo từ chối: “Không cần đâu chị dâu, tạm thời em không nghĩ tới những chuyện này.”
“Cũng hơn hai mươi rồi, sao có thể không nghĩ tới chuyện kết hôn chứ!” Chu Thúy trách cô một câu: “Có được hay không thì trước hết em cứ gặp thử một lần đi, gia đình bác hai chị đều là người đàng hoàng, thật đó, em như vậy chắc chắn sẽ bị tổn thất đó.”
Chuyện này sao có thể nói là thiệt thòi, tổn thất được hả trời? Trương Tư Ninh có chút buồn cười, chưa từng nghĩ bản thân cũng có lúc bị người ta hối thúc chuyện kết hôn, cô thấy chuyện này đúng là không sao hiểu được.
Đang tính nhẹ nhàng từ chối lần nữa thì Tiền Thiệu đẩy cửa tiệm đi vào. Anh ta ăn mặc gọn gàng, khí chất đặc biệt, dáng vẻ thành thục, đi đến đâu cũng nổi bật, ngay cả Chu Thúy Thúy cũng bị thu hút ánh nhìn.
“Tiền tiên sinh, anh tới rồi.” Trần Bình Bình nãy giờ ở bên cạnh nghe chuyện bát quái cả buổi trời, thấy Tiền Thiệu đến liền nhanh chóng đi qua đón tiếp, nhiệt tình chào hỏi. Dạo gần đây, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được vị Tiền tiên sinh này có quan hệ mập mờ với bà chủ nhà mình, em họ bà chủ siêu thị sao có thể so sánh được với Tiền tiên sinh chứ, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Trần Bình Bình quay đầu lại thấy Chu Thúy Thúy bên kia vẫn còn đang kéo tay Trương Tư Ninh tận tình khuyên bảo, liền nháy mắt với Tiền Thiệu, dùng khẩu hình nói ‘giới thiệu đối tượng’, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng ý tứ không có gì khó hiểu. Tiền Thiệu vừa nghe thấy nét mặt lập tức sa sầm lại, nghĩ tới mấy năm trời hắn nổ lực vẫn không theo đuổi được người đẹp, vậy mà còn có kẻ dám đến nạy góc tường, thật đáng giận mà. Lập tức đi thẳng tới chỗ Trương Tư Ninh, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh cô, bá đạo giơ tay ôm vai người đẹp: “Sao lại mặc mỏng manh như vậy, bên ngoài thời tiết đang thay đổi, cẩn thận cảm lạnh.” Giọng nói dịu dàng, đôi mắt tràn ngập nuông chiều. Bất kỳ ai nhìn vào, cũng sẽ cho rằng quan hệ của hai người không bình thường.
Chỉ một động tác đơn giản, một câu nói qua loa như vậy, đã khiến Chu Thúy Thúy đông cứng tại chỗ, xấu hổ không biết giấu vào đâu. Trương Tư Ninh không nói gì, trừng mắt nhìn Tiền Thiệu một cái, rồi giải thích với Chu Thúy Thúy: “Đây là bạn học của em,” sau đó tiếp tục nhẹ nhàng từ chối: “Chị dâu, hiện giờ em thật sự không nghĩ đến chuyện này, dù sao vẫn cảm ơn chị ạ.”
Trương Tư Ninh vẫn còn hơi xấu hổ, nghĩ tới Vệ Trân Trân, vội vàng hỏi: “Anh từ bệnh viện đến sao? Em gái anh đã khá hơn chưa ạ?”
Vệ Cẩm Huyên đặt ly nước xuống, gật đầu nói đã khá hơn nhiều rồi: “Không có gì đáng ngại, sau này dựa vào điều dưỡng thôi. Có phải em gọi điện cho tôi để hỏi chuyện này không?”
Trương Tư Ninh nói vâng: “Tôi tính trực tiếp đến bệnh viện, nhưng cảm thấy quá đường đột, sợ ảnh hưởng em gái anh nghỉ ngơi.”
Vệ Cẩm Huyên mỉm cười: “May là em không đi, lúc em gọi điện tới tôi đang làm thủ tục xuất viện, Trân Trân đã về lại viện điều dưỡng rồi.”
“Viện điều dưỡng?” Trương Tư Ninh kinh ngạc, ngẫm nghĩ lại mọi chuyện, đột nhiên thông suốt, thì ra cho đến giờ em gái anh vẫn luôn ở viện điều dưỡng, trước đây nghe anh nói ‘bệnh viện’ gì gì đó, cô còn tưởng là bệnh viện bình thường chứ.
Có lẽ do nhắc tới em gái yêu quý, nét mặt Vệ Cẩm Huyên dịu lại: “Ừ, con bé không quen với những nơi xa lạ.”
Trương Tư Ninh thấy anh không muốn nói nhiều về chuyện này, nên mặc dù rất tò mò nhưng cô không hỏi tiếp, mà chỉ hỏi: “Vậy anh ăn tối chưa?” Cô điện thoại cho anh lúc khoảng sáu giờ, khi đó anh đang làm thủ tục ở bệnh viện, sau đó đưa em gái về viện điều dưỡng, rồi lại chạy tới đây, có lẽ vẫn chưa ăn gì.”
Quả nhiên, chỉ nghe anh nói: “Chưa,” Vệ Cẩm Huyên nhìn cô mỉm cười: “Còn sủi cảo không, cho tôi một bát đi, trưa nay cũng không ăn gì.”
Trương Tư Ninh cau mày nhìn anh: “Anh mà cứ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ đổ bệnh cho xem.” Vừa nói vừa chạy vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra nhìn xem bên trong còn những gì, đúng lúc cô cũng đói bụng.