Ngày Em Đến

Chương 25 :

Ngày đăng: 04:41 19/04/20


Buổi tối, Vệ Cẩm Huyên uống hơi nhiều, vốn đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe thì nghe lão Trịnh nói: “Xe của cô chủ nhỏ Trương.” Đôi mắt đang nhắm chặt gần như phản xạ có điều kiện lập tức mở ra ngay, anh nhìn thấy một chiếc SUV màu trắng đang quẹo vào trạm xăng dầu, vào lúc này gặp Trương Tư Ninh ở đây, dĩ nhiên anh cảm thấy hết sức kỳ lạ. Hai hàng chân mày nhíu lại, bảo lão Trịnh lái xe qua đó xem thử.



Trương Tư Ninh tình cờ gặp Vệ Cẩm Huyên ở đây cũng vô cùng kinh ngạc, cô đậu xe sang một bên, bảo Hứa Dương ở trong xe đợi cô một lát, còn mình thì nhảy xuống chui vào chiếc Bentley của Vệ Cẩm Huyên ở bên cạnh.



Trong xe tràn ngập mùi rượu, Trương Tư Ninh nhăn mặt nhíu mũi, mỉm cười như không: “Uống cũng không ít ta?”



Vệ Cẩm Huyên khá bất đắc dĩ, cười nói: “Không uống bao nhiêu.” Nói xong, không có ý định dây dưa chuyện nhỏ nhặt này, anh hỏi luôn: “Đã trễ thế này rồi, sao còn chạy ở bên ngoài?”



Trương Tư Ninh nghe xong lập tức thở dài, kể lại chuyện của Trần Bình Bình cho anh nghe, sau khi kể xong lại hỏi: “Anh nói có phải Trần Bình Bình đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tôi lo lắm, không biết tiếp theo nên làm gì, mới rồi người nhà cô ấy gọi điện tới, nói có thể ba giờ đêm nay sẽ tới Vũ Lăng, nghĩ đến cảnh những người xa lạ này tập trung tới tiệm, tôi hơi sợ.” Những lời này cô chỉ có thể nói với anh, Hứa Dương vẫn còn là trẻ con, cả đêm mặt cũng trắng bệch ra, còn không bình tĩnh bằng cô.



Vào những lúc thế này, tất cả khuyết điểm của việc sống một mình bên ngoài đều lộ ra, khi gặp chuyện không có ai bên cạnh, hơn nữa cô cũng không có nhiều bạn bè, ngoài việc dựa vào Vệ Cẩm Huyên cô thật sự không biết nhờ ai khác, thật ra cho dù hôm nay không gặp anh, cô cũng định sẽ gọi điện nhờ anh giúp đỡ.



Nghe thấy giọng nói của cô vô cùng sợ hãi bất an, Vệ Cẩm Huyên đưa tay xoa nhẹ đầu cô, dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, tuy xã hội bây giờ an ninh trật tự không quá tốt, nhưng cũng chưa đến mức không có luật pháp. Tôi có mấy người bạn bên cục cảnh sát, có thể giúp được vài việc, còn nữa, không được để cho người nhà Trần Bình Bình vào trong tiệm:” Đột nhiên nghĩ đến gì đó, anh nói tiếp: “Thế này đi, hôm nay em đừng về nhà, bây giờ mọi chuyện chưa rõ ràng, một mình em không an toàn, trước hết đến nhà tôi được không?”



Trương Tư Ninh biết anh lo lắng, thật sự cô cũng rất sợ, chỉ không nói ra mà thôi. Dù sao cô có nhà có xe, trong mắt người bình thường cũng coi như người có tiền.



“Đến nhà anh…..hay là tôi đến khách sạn vậy?”



Vệ Cẩm Huyên lẳng lặng nhìn cô: “Tư Ninh, nghe lời.”



Chỉ bốn chữ đơn giản như vậy nhưng đã khiến Trương Tư Ninh không thể nào từ chối. Cô đành gật đầu vâng một tiếng: “Để tôi đưa Hứa Dương về đã.”




Đâu chỉ không nghĩ đến, mà căn bản cô cho rằng chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới mình, cô nhiệt tình giúp đỡ như vậy, còn không phải xuất phát từ đạo lý làm người, tình nghĩa làm việc với nhau mấy tháng sao. Vệ Cẩm Huyên đưa ra mấy giả thuyết đó, cô nghe sao cũng thấy anh lo lắng vô cớ, nhưng không thể phủ nhận, những lời này thực sự có chút hù dọa cô.



“Tư Ninh, em còn rất trẻ, chưa trải nghiệm nhiều, những chuyện vừa nói với em tôi đều đã tận mắt chứng kiến, có khi tự bản thân mình trải qua, so với tôi, em vẫn còn ngây thơ hồn nhiên lắm.



Trương Tư Ninh ảo não lên tiếng: “Những chuyện đó đều nghe theo anh.” Cô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Có điều tôi cảm thấy người nhà Trần Bình Bình không phải dạng người như vậy, anh đừng,...uhm, bắt nạt người hiền lành.”



Vệ Cẩm Huyên bật cười, híp mắt lại véo một cái lên khuôn mặt trắng nõn mịn màng: “Tôi bắt nạt người ta còn không phải vì em sao, cái đồ bạch nhãn lang vô tình vô nghĩa này.”



Trương Tư Ninh bĩu môi, đập tay anh: “Dù sao anh cũng đừng dọa họ sợ, con gái nhà người ta mất tích, rất đáng thương.”



Hơn ba giờ đêm, điện thoại Trương Tư Ninh vang lên, là ba Trần Bình Bình gọi đến nói đã tới thành phố Vũ Lăng, muốn Trương Tư Ninh đi qua đón. Trương Tư Ninh nói được, hỏi họ đang ở chính xác nơi nào, cúp điện thoại rồi đi qua gõ cửa phòng Vệ Cẩm Huyên ở bên cạnh.



Vệ Cẩm Huyên nhanh chóng mở cửa, anh mặc một bộ đồ ngủ màu dương đậm, chống gậy, đầu tóc hơi rối, khuôn mặt anh tuấn vẫn chưa tỉnh táo hẳn.



Biết người đã tới, anh dẫn Trương Tư Ninh vào một căn phòng nhỏ trên lầu hai, ngồi xuống gọi điện thoại bảo lão Trịnh đi lên.



“Có bảy người, đi một chiếc xe màu trắng, đang ở cổng phía nam công viên trung tâm thành phố.”



Vệ Cẩm Huyên nghe thấy đối phương bảo một cô gái nhỏ như Trương Tư Ninh ra đón vào lúc nửa đêm ba giờ sáng, sắc mặt không vui, anh trầm ngâm trong chốc lát, rồi bảo lão Trịnh: “Trước tiên, chú đi đón Tần Chu, gọi luôn tiểu Lý tiểu Triệu, đến khách sạn Cẩm Giang thuê ba phòng.”