Ngày Em Đến

Chương 26 :

Ngày đăng: 04:41 19/04/20


Đợi lão Trịnh rời đi, Vệ Cẩm Huyên bảo Trương Tư Ninh về phòng nghỉ ngơi, không cần quan tâm đến những chuyện khác. Nhưng Trương Tư Ninh sao có thể ngủ được, cho tới giờ vẫn chưa có tin tức gì của Trần Bình Bình, kéo dài lâu thế này, thật khiến người ta không thể nào tránh nghĩ đến chuyện xấu được.



Nhận ra sự lo lắng bất an của cô, Vệ Cẩm Huyên nhìn cô với đôi mắt xanh đen sâu thẳm, bàn tay theo thói quen xoa nhẹ trên đầu cô: “Sao vậy, sợ sao?” Anh hỏi, giọng nói trầm thấp lộ ra nét dịu dàng.



Trương Tư Ninh cũng không giấu diếm, cô nhíu mày nói: “Cũng không phải sợ, chỉ là cảm thấy rất lo lắng, lúc người nhà Trần Bình Bình chưa đến tôi không cảm thấy gì nhưng vừa rồi nhận được điện thoại của ba cô ấy nói đã tới đây, tự nhiên cảm thấy lo lắng hồi hộp, tim đập rất nhanh.”



Vệ Cẩm Huyên đấu đá nhiều năm trên thương trường, đã sớm luyện được hỏa nhãn kim tinh, biết cô hiện giờ không muốn đối diện với chuyện trước mắt. Tuổi trẻ chưa va chạm nhiều, kinh nghiệm chưa đủ, khi gặp phải chuyện bất lợi, trốn tránh là biểu hiện thường gặp nhất, huống chi nhân viên cửa hàng đột nhiên mất tích cũng không phải chuyện nhỏ, lúc tối anh lại nói với cô những chuyện dọa người như vậy, khó trách cô hoang mang sợ hãi. Cô năm nay vẫn chưa tới hai mươi bốn tuổi, trong mắt người từng trải như anh, cô non nớt như một chú chim nhỏ.



Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ bên cạnh mình, nói: “Tư Ninh, lại đây.” Trương Tư Ninh không nhúc nhích, chỉ hỏi: “Làm chi?” anh nói: “Cho em mượn vai tựa vào.” Trương Tư Ninh thoáng giật mình sửng sốt, đôi môi đỏ khẽ rung, một lúc sau, lặng lẽ đứng dậy, đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, anh nhanh chóng giơ tay ôm cô vào lòng.



“Đừng sợ, mọi chuyện đã có tôi.” Giọng nói của anh chậm rãi, nhẹ nhàng nhưng ngữ khí vô cùng kiên định, Trương Tư Ninh dựa vào bờ vai không quá cường tráng của anh, cô ngửi thấy một mùi hương tự nhiên khoan khoái thanh sạch toát ra từ cơ thể anh, giờ phút này thứ cảm giác hoảng sợ không an phận muốn trổi dậy lúc nãy, rốt cuộc cũng đã yên ổn trở lại.



Trái tim, thật sự nhẹ nhõm.



Hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy, một lúc sau di động Vệ Cẩm Huyên đặt trên bàn vang lên, anh cầm lấy nhìn thoáng qua rồi nói với Trương Tư Ninh: “Là lão Mạnh.” Sau đó không đợi cô lên tiếng, anh đã nhận điện thoại.



Trương Tư Ninh vô cùng căng thẳng, lão Mạnh là cảnh sát hình sự, lúc này ông ấy gọi điện tới, nhất định là đã có tin tức của Trần Bình Bình.



Điện thoại của cô và Vệ Cẩm Huyên giống nhau, là điện thoại thông minh do công ty con của Bác Lãng nghiên cứu phát triển chưa đưa ra thị trường, điện thoại có tính năng bảo mật rất cao, tựa như hiện giờ, rõ ràng cô ngồi gần anh như vậy, nhưng chỉ có thể nghe được giọng nói ở đầu bên kia rất nhỏ, không thể nào nghe được nội dung cụ thể.



Chỉ nghe thấy Vệ Cẩm Huyên liên tục nói: “Uhm…hiểu ….đi…cảm ơn….Lát nữa gặp….” Đợi anh cúp điện thoại, Trương Tư Ninh vô thức nắm chặt ngực áo ngủ của anh, lo lắng hỏi: “Thế nào ạ, có manh mối rồi sao?” Nếu không sao anh lại nói lát nữa gặp? Bây giờ đã mấy giờ rồi chứ.


Trương Tư Ninh đi theo một nữ cảnh sát để lấy khẩu cung, Vệ Cẩm Huyên ở bên ngoài hỏi thăm vụ án của Trần Bình Bình.



“Chưa có kết quả báo cáo pháp y, phán đoán bước đầu có lẽ chết do mất máu quá nhiều, ngực bị đâm năm nhát dao, thân thể bị xâm hại, có dấu vết bị ngược đãi, hung thủ có thể là hai người, không phải tay lão luyện, hiện trường còn lưu lại rất nhiều dấu vết, hiện giờ đang truy bắt, có lẽ rất nhanh sẽ tóm được.”



Vệ Cẩm Huyên nghe xong nhíu mày, tuy rằng không quen biết, nhưng nghe nói đến những từ ‘xâm hại, ngược đãi’ vẫn khiến người ta không nén được cơn giận.



Không lâu sau, Trương Tư Ninh đã đi ra, Hứa Dương cũng đi ra ngay sau đó, cậu ta đã biết chuyện của Trần Bình Bình, vừa rồi đã khóc một trận ở trước cổng đồn cảnh sát, lúc này ánh mắt vẫn còn ướt, có lẽ mới vừa khóc tiếp.



Vệ Cẩm Huyên không kể ngay lại tình tiết vụ án của Trần Bình Bình cho hai người trẻ tuổi trước mặt nghe, anh sợ cả hai không thể chịu được, nhất là Trương Tư Ninh, anh thật sự lo lắng cô bị kích động. Hơn nữa, lão Mạnh cũng chỉ mới nói chuyện đó riêng với anh, ngay cả người nhà Trần Bình Bình cũng chưa biết, họ chỉ biết Trần Bình Bình bị đâm năm nhát dao, chết vì mất máu quá nhiều, không biết là còn bị xâm hại.



Thi thể của Trần Bình Bình vẫn đang để ở nhà xác pháp y, người nhà cô ấy đã đi qua đó nhận xác, nghe nói khóc lóc rất thảm thiết.



Lúc này, Trương Tư Ninh vô cùng phờ phạc ủ rũ, Hứa Dương cũng vậy, Vệ Cẩm Huyên nói với hai người: “Đi gặp người nhà của Trần Bình Bình đi, hiện giờ họ đang ở khách sạn.”



Trương Tư Ninh dạ một tiếng: “Đi thôi,” lại hỏi: “Việc đó, cảnh sát Mạnh có nói gì không?”



Ba người đã ở trên xe, Hứa Dương ngồi ở vị trí phó lái phía trước, Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên ngồi ghế sau, tài xế là một người trẻ tuổi, nói là tiểu Trịnh, con của lão Trịnh.



Vệ Cẩm Huyên không trả lời ngay mà đưa tay ôm cô vào lòng, cằm cọ vào trán cô, sau đó dịu dàng nói: “Chết do mất máu quá nhiều, cụ thể còn phải chờ kết quả báo cáo khám nghiệm tử thi.”



Sắc mặt Trương Tư Ninh trắng bệch, Hứa Dương ở phía trước bật khóc hu hu, không khí trong xe lập tức trở nên nặng nề, làm hại tiểu Trịnh ở phía trước cũng không dám nhìn loạn.