Ngày Em Đến
Chương 43 :
Ngày đăng: 04:41 19/04/20
Vệ Cẩm Huyên muốn làm chuyện xấu, đáng tiếc cuối cùng vẫn không đạt được mục đích, nên vô cùng tiếc nuối. Anh cũng không nghĩ sẽ trực tiếp được ăn thịt, chỉ muốn tiến hành theo chất lượng uống trước chút canh thịt, vốn cũng không tính là quá đáng không phải sao, chỉ có điều đến canh thịt cũng không được húp, chỉ ăn được chút thịt vụn, ít ỏi đến đáng thương.
Trương Tư Ninh chỉnh sửa lại quần áo, từ phòng tắm đi ra, mặt vẫn còn đỏ bừng. Thấy Vệ Cẩm Huyên đang ngồi trên giường vẻ mặt buồn bã không vui, chút xấu hổ nho nhỏ kia cũng theo gió bay luôn.
“Em xuống lầu xem chiều nay thím Tào nấu món gì, anh ngoan ngoãn ngồi yên trên giường không được lộn xộn, hửm ~” Vừa nói vừa bước lại hôn lên khóe môi anh một cái, tay còn vuốt ve tóc anh ra vẻ động viên.
Vệ Cẩm Huyên ôm eo cô, được voi đòi tiên: “Buổi tối ngủ với anh.”
Thấy cô chuẩn bị phun lửa, anh thong thả nhả thêm một câu: “Anh đảm bảo sẽ không làm gì hết.”
Trương Tư Ninh hết sức nghi ngờ lời nói của anh, nhưng cũng không trực tiếp từ chối mà đi xuống phòng bếp dưới lầu, thím Tào đang làm sữa đậu nành, thấy Tư Ninh đi tới, liền ngừng tay, gọi: “Tư Ninh tiểu thư.” Trương Tư Ninh đáp một tiếng, thấy hai bếp đều đang bật lửa, cô đến gần mở nắp ra nhìn, nồi đất đang hầm xương, bên trong có cẩu kỷ, táo đỏ còn có củ từ. Trong nồi hấp là bánh bao nhỏ cỡ bằng nắm tay em bé, xếp thành ba hàng rất gọn gàng.
Đây là bánh bao sữa táo đỏ, ăn rất tốt cho sức khỏe.” Thím Tào đứng bên cạnh nói.
Trương Tư Ninh à một tiếng, rồi đậy nắp nồi lại, sau đó nói: “Thím Tào, con và Vệ tiên sinh ăn ở trên lầu, đợi lát nữa làm xong con sẽ xuống mang lên.”
“Không cần phiền như vậy,” khuôn mặt tròn trịa của thím Tào cười ha ha: “Cô thấy tôi lớn tuổi vậy thôi, chứ đi đứng vẫn còn tốt lắm, tôi đem lên được mà.”
Cho dù đi đứng tốt, cũng đã sáu mươi tuổi đó......
Trương Tư Ninh cũng không nói thẳng không cần, mà chớp chớp mắt khá lém lỉnh nói: “Cứ để con xuống lấy đi, để cho Vệ tiên sinh nhà chúng ta phải cảm động thật nhiều thật nhiều, thông cảm, thông cảm đi mà ~”
Lời nói thật dí dỏm, khiến thím Tào bật cười, bà nghĩ nghĩ một chút cũng không kiên trì nữa, thôi thì để cho vợ chồng son rộn ràng với nhau đi.
Buổi tối trước khi ngủ, Trương Tư Ninh lại giúp Vệ Cẩm Huyên chườm nước nóng chân trái rồi thay thuốc dán. Có điều sau đó trở về phòng mình ngủ, cô cũng không ngốc, chiều nay đã như vậy như vậy, bây giờ sao có thể tiếp tục đồng ý ngủ cùng với anh được.
Trong lòng hơi kích động, có điều Trương Tư Ninh cũng không dám ở lại nơi này nhào vô giúp vui, cô đang lái xe đó, đậu ở đây đã cản trở đường đi rồi, hơn nữa lỡ như đụng phải Tiền Thiệu và Tô Thụy sẽ xui xẻo chứ sao.
Lái xe về tới, lấy điều khiển từ xa mở cổng lớn. Khóa kỹ xe xong, Trương Tư Ninh xách đồ đạc vào nhà. Vừa đặt đồ xuống ngay trước cửa, thấy Vệ Cẩm Huyên không có ở dưới nhà, cô liền thay dép lê, lộc cộc, lộc cộc chạy lên lầu, trực tiếp đẩy cửa thư phòng ra, quả nhiên anh đang ở bên trong xem tài liệu.
Trương Tư Ninh chạy đến cạnh bàn đọc sách, thở phì phò nói: “Nhà bên cạnh có ba xe cảnh sát đến, anh nói, liệu có phải đang điều tra ngôi nhà đó không?”
Vệ Cẩm Huyên kéo cô tới ôm vào lòng, đưa tay giúp cô lau hết mồ hôi trên trán, trêu chọc: “Nhìn thấy xe cảnh sát kích động vậy sao?”
Thấy anh thờ ơ như vậy, hiển nhiên là đã biết. Trương Tư Ninh không quan tâm anh cười nhạo, lôi kéo cánh tay anh hỏi: “Rốt cuộc là phải hay không đây?”
Anh không thả cô ra cửa, chính là vì không muốn để cho cô nhìn thấy cảnh này, sợ cô bị dọa.
Kỳ thực sáng nay, anh đã nhận được tin tức, trong lòng cảm thấy may mắn, may mà cô bé con không mua căn nhà kia, nếu không đoán chừng không tránh khỏi chuyện rắc rối.
“Nói đi, nói đi ~” Trương Tư Ninh ôm vai anh làm nũng, cảm thấy anh có tin tức nội bộ.
Vệ Cẩm Huyên hôn lên mặt cô một cái: “Anh nói, nhưng em không được sợ hãi.”
Trương Tư Ninh nghĩ không phải là điều tra ngôi nhà đó sao, có quan hệ gì với cô đâu, cô sợ cái gì chứ. Vì thế rất kiên gan gật đầu: “Em khẳng định không sợ đâu, anh nói đi mà.”
Vệ Cẩm Huyên mới không tin sau khi anh nói ra sự thật cô còn có thể bình tĩnh như vậy.”
“Trong căn nhà đó, có chôn người chết.”