Ngày Em Đến

Chương 44 :

Ngày đăng: 04:41 19/04/20


Trương Tư Ninh kinh hãi trợn tròn hai mắt: “Chết, người chết?!”



Đáp án này cũng quá khủng khiếp mà, hoàn toàn ‘trống đánh xuôi, kèn thổi ngược’ với dự đoán trước đó của cô, nhảy vọt về bản chất đó!



Vệ Cẩm Huyên vuốt ve tóc cô như đang vuốt lông con mèo nhỏ: “Ngoan, đừng sợ, cách nhà chúng ta rất xa mà!”



Chỉ cách chưa tới năm mươi mét đó được không…..



Hồn vía Trương Tư Ninh vẫn còn đang bay lơ lửng chưa kịp đáp xuống, cũng giống ngày đó khi nghe tin Trần Bình Bình chết oan uổng, cảm thấy đây là chuyện không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô, vậy mà hết lần này đến lần khác thật sự để cho cô gặp phải, vận khí của cô năm nay quá xấu mà, toàn đụng phải loại chuyện chết người này!



“Tin tức chính xác không ạ?”



Mặc dù biết hỏi xong câu này sẽ tự làm mình mất mặt, Vệ Cẩm Huyên là người cẩn thận như vậy không có khả năng nói với cô thông tin không chính xác, nhưng Trương Tư Ninh vẫn không nén được chút nghi ngờ, dù sao giết người chôn xác gì đó, thật khiến người ta không thể nào dễ dàng tiếp nhận, hơn nữa địa điểm chôn giấu tử thi lại là khu biệt thự hoa viên Trung Châu, nơi được mệnh danh là khu vực của những người giàu có nhất Vũ Lăng.



Vệ Cẩm Huyên cũng không vì sự nghi ngờ của cô mà mất hứng, ngược lại, lúc này tâm tình anh không tệ, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng, thì thầm vào tai cô: “Lão Mạnh là người phụ trách vụ án này, em nói thông tin có chính xác không?”



Lão Mạnh chính là cảnh sát hình sự lần trước đã thụ lí vụ án giết người Trần Bình Bình, bạn của Vệ Cẩm Huyên.



Trương Tư Ninh im lặng, nếu lúc trước không phải nghe lời Vệ Cẩm Huyên, đoán chừng cô đã mua căn nhà đó, vậy thì bây giờ….nhất định cô sẽ không còn nước mắt mà khóc.




“Xã hội này thật là phức tạp.” Trương Tư Ninh không nhịn không được phang ra một câu cảm thán.



Trước đó là chuyện Trần Bình Bình, bây giờ là chuyện của Đinh Hướng Thư, đều là những chuyện phát sinh rõ ràng ngay trước mắt, vốn dĩ cô cho rằng xã hội này vẫn có nhiều người tốt, ít người xấu, chuyện giết người, vi phạm pháp luật gì gì đó đều là chuyện cách cô hết sức xa xôi, sẽ chỉ xuất hiện trong tin tức, báo chí hoặc trong phim truyền hình, điện ảnh….



Nhưng bây giờ, lại xảy ra trong cuộc sống của cô, điều này khiến cô sợ hãi với bản chất của con người.



Vệ Cẩm huyên thấy cô khiếp đảm, nhân cơ hội thuyết pháp: “Em xem, xã hội này chính là hỗn loạn như vậy, giết người phóng hỏa thật ra không phải chuyện ngạc nhiên hiếm thấy như em nghĩ, cho nên gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ xa hơn, ngoại trừ người yêu thương em, sẽ không có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với em, tương tự em phải chú ý nhiều hơn cái người tên Lương Bân em đã nhắc tới mấy hôm trước, không có chuyện gì mà ân cần, thì không phải gian xảo cũng là trộm cắp, hắn giúp em như vậy chắc chắn có mục đích, sau này tốt nhất là không nên tiếp xúc với hắn ta, phải biết đề phòng người khác, biết không?”



Lúc này, Trương Tư Ninh rất ngoan ngoãn, ngẫm nghĩ thấy anh nói hợp lý, liền gật đầu tỏ vẻ đã biết.



Thực ra, Lương Bân vẫn luôn mang lại cho cô cảm giác khá phức tạp, không biết nên hình dung thế nào, chỉ cảm thấy người này không vô hại như biểu hiện bên ngoài. Có điều cô cảm thấy mình hết sức bình thường, có chút ít tiền, nhưng đoán chừng anh ta cũng có không ít tiền, cũng hơi xinh đẹp nhưng xã hội bây giờ không thiếu nhất là con gái đẹp, hơn nữa anh ta cũng không tìm cách tiếp cận cô, nên Trương Tư Ninh đối với anh ta, kỳ thực không có đề phòng gì.



Có điều Vệ Cẩm Huyên nói cũng rất có lý, không ai tự nhiên vô duyên vô cớ đối xử tốt với mình, sau này vẫn nên chú ý nhiều hơn.



Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, Vệ Cẩm Huyên rất hài lòng, tiếp tục dạy dỗ: “Tiếp xúc với người khác, quan trọng nhất là đúng mực, cho dù gặp phải người mình không thích cũng đừng tùy tiện đắc tội, làm người cần lưu lại một con đường để sau này còn có thể nhìn mặt nhau. Đôi khi có thể chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng nếu không xử lý thỏa đáng, có thể sẽ để lại tai họa đến tận sau này. Đừng cảm thấy chuyện vì tiền người ta có thể giết người là chuyện gì đó quá mức kinh khủng, xã hội này không thiếu nhất chính là những chuyện kinh khủng như vậy.” Sau đó, lại lấy chuyện Lương Bân ra nói tiếp: “Cái người tên Lương Bân đó, em phải để ý cẩn thận, nếu anh ta lại chủ động xuất hiện trước mặt em, cùng em lôi kéo làm quen, em chỉ cần hiểu trong lòng là được, đừng biểu hiện ra ngoài, mắc công đắc tội với người ta, có người tâm địa còn nhỏ hơn đầu kim, lỡ như bị người ta trả thù sẽ không tốt, cho nên nếu anh ta tìm em, em lập tức nói cho anh biết, anh sẽ giải quyết, không được bốc đồng, cũng không nên đánh rắn động cỏ.”



Trương Tư Ninh thật muốn hôn mê luôn cho xong, không nhịn được châm chọc: “Tuy em không thân với anh ta, nhưng cũng không kinh khủng đến mức vậy đâu, qua lời nói của anh Lương Bân gần như biến thành phần tử nguy hiểm rồi!”