Ngày Em Đến
Chương 66 :
Ngày đăng: 04:42 19/04/20
Sau khi Vệ Cẩm Huyên kể xong mọi chuyện, Trương Tư Ninh nằm yên lặng trong vòng tay anh, hai người nằm trên giường, nhất thời không ai nói thêm gì. Bầu không khí tĩnh lặng thật sự khiến người ta ngột ngạt, vì vậy cô chủ động phá vỡ sự trầm mặc đó, khẽ hỏi: “Bây giờ Elisa vẫn còn ở cùng với Vệ Cẩm Thiệu sao ạ?” Cô ta có biết chuyện mẹ con Vệ Cẩm Thiệu đã làm với nhau không?
Vệ Cẩm Huyên đặt cằm lên trán cô, hờ hững nói: “Sau khi ly hôn với anh xong, Elisa và Vệ Cẩm Thiệu duy trì quan hệ tình nhân khoảng ba tháng, năm trước cô ta đã tái hôn, hiện đang định cư ở Chicago.”
Trương Tư Ninh thấy anh nói với giọng thờ ơ thái bình như vậy, nên tò mò hỏi: “Anh không trách cô ta sao?” Nếu Vệ Cẩm Thiệu là chủ mưu, thì chắc chắn Elisa cũng coi như đồng lõa, cho dù cô ta không biết tình hình thực tế nên làm ra chuyện ngu xuẩn, nhưng không biết không có nghĩa là vô tội.
“Chưa nói tới có trách hay không,” Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, trả lời đúng trọng điểm: “Hiện tại, cô ta có cuộc sống mới, cũng có con cái của mình, quên đi, chuyện này cũng không quan hệ quá nhiều tới cô ta, cho dù không phải cô ta thì Vệ Cẩm Thiệu cũng sẽ nghĩ cách khác để hại anh, chỉ là cách thức khác nhau mà thôi.”
Trương Tư Ninh có chút mất hứng: “Ngài thật là rộng lượng mà.” Giọng điệu châm chọc không cần phải rõ ràng hơn nữa.
Anh nhìn cô khẽ mỉm cười: “Không phải rộng lượng, Tư Ninh, anh mất đi một chân, sao có thể không oán hận? Chỉ là việc gì cũng có nặng nhẹ, bây giờ mục tiêu hàng đầu của anh là mẹ con Vệ Cẩm Thiệu, đối với anh, Elisa chỉ là nhân vật tiểu tốt, không đụng đến cô ta, chỉ vì không muốn rút dây động rừng, để ngừa vạn nhất mà thôi. Hơn nữa bây giờ nghĩ lại, cô ta cũng có thể xem như người bị hại.”
Kỳ thực cuộc sống hiện tại của Elisa cũng không tốt, tuy anh không trực tiếp xuống tay, nhưng cũng âm thầm trả lại vài rắc rối, làm cho cô ta bị giam một năm sáu tháng, đánh mất công việc, danh tiếng trong ngành cũng bị hoen ố, cưới một người đàn ông hết sức bình thường, cả đời này cô ta sẽ như vậy, không bao giờ có thể trở lại thời huy hoàng được nữa.
Tàn nhẫn sao? Dĩ nhiên tàn nhẫn, nhưng so với việc anh mất đi một chân thì có là gì!
Chỉ có điều chuyện này có chút mờ ám, tuy anh có lý do chính đáng, nhưng vẫn không muốn để Trương Tư Ninh biết những gì anh đã làm, nếu có thể, anh muốn giấu kín cô chuyện này.
Vệ Cẩm Huyên hy vọng sẽ luôn duy trì hình ảnh tốt đẹp trong mắt người mình yêu, nên giấu diếm ‘chuyện tốt’ mình đã làm rất sít sao, Trương Tư Ninh không biết chuyện đó, nên lúc này rất khó chịu. Vừa nghĩ tới người phụ nữ đó đã gián tiếp hại anh thành ra như vậy là cô lại tức không chịu được! Nhưng anh cứ hờ hững vân đạm phong khinh….Trương Tư Ninh bĩu môi, xoay người lại, ngủ, cái người không hiểu lòng phụ nữ, quả nhiên đáng ghét nhất.
Chuyện lăn giường này, kỳ thực trước lạ sau quen, làm mãi cũng lên tay, Trương Tư Ninh thích nghi rất tốt, dần dần có thể cảm nhận được niềm vui trong đó. Về phần tránh thai gì đó, có lần cô đề cập qua, nhưng Vệ Cẩm huyên nói không cần thiết, có con thì sinh thôi, rất bình thản thong dong, Trương Tư Ninh thấy mà ngứa răng. Lúc nghe anh nói vậy, cô có chút 囧, cô mới hai mươi bốn tuổi, thật lòng không muốn làm mẹ sớm như vậy, trước kia khi nhìn thấy người ta mang thai cái bụng thật to đi trên đường, cảm giác có chút kinh khủng. Nhưng năm nay Vệ Cẩm Huyên đã ba mươi bảy rồi, thật sự không còn trẻ nữa, tuy Trương Tư Ninh không muốn làm mẹ sớm, nhưng cũng không muốn khiến anh thất vọng, cô thấy, mặc dù khi nói đến đứa bé, anh tỏ vẻ sao cũng được nhưng thật lòng anh rất muốn có con.
Cho nên...... mọi việc đều thuận theo tự nhiên đi.
Trương Tư Ninh đi vào phòng tắm, ngâm mình, đánh răng, mặc quần áo xong, nhìn lên đồng hồ đã hơn mười hai giờ, liền gọi điện thoại cho Vệ Cẩm Huyên. Đầu bên kia chuông vừa rung hai tiếng đã có người bắt máy, Vệ Cẩm Huyên cười hỏi: “Dậy rồi à?” Âm thanh vô cùng mềm mại.
Trương Tư Ninh hừ hừ xem như trả lời, sau đó hỏi: “Buổi trưa anh ăn gì ạ?”
“Anh vẫn còn chút việc cần xử lý, lát nữa Tần Chu sẽ mang cơm vào.”
Trương Tư Ninh dạ một tiếng, dặn đi dặn lại: “Vậy anh nhớ phải ăn cơm đầy đủ, không được nói một đằng làm một nẻo, thân thể mới là vốn liếng của cách mạng.” Nghe thấy anh bật cười ở đầu bên kia, cô mất hứng nói: “Không cho cười, em cũng vì muốn tốt cho anh đó.”
“Được được được, yên tâm, anh nhất định sẽ nghiêm túc ăn cơm.”
Trương Tư Ninh hứ một tiếng, bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh: “Sáng nay anh nói gì với em vậy, em vừa tỉnh dậy đã quên mất rồi.”
Nhớ tới buổi sáng hai mắt cô buồn ngủ mơ màng, dáng vẻ thơ ngây vô cùng đáng yêu, Vệ Cẩm Huyên không nhịn được cười cong khóe mắt, nhưng không dám bật lên thành tiếng sợ trêu cô thẹn quá hóa giận, chỉ nói: “Cũng không có gì, những thứ cần dùng trong tiệm đã chuẩn bị xong, chiều nay tiểu Trịnh sẽ mang lò nướng, đồ làm bếp, bộ đồ ăn ….đưa qua, nếu em không muốn ra ngoài, thì bảo Hứa Dương đến tiệm trông coi.”