Ngày Em Đến
Chương 67 :
Ngày đăng: 04:42 19/04/20
Gần ba tháng rong chơi lêu lổng, nên Trương Tư Ninh đặt rất nhiều kỳ vọng vào nhà hàng này. Cô đầu tư phần lớn thời gian và sức lực vào nó, với mong muốn mọi thứ có thể đạt đến mức hoàn mỹ, nên khi trang trí, cô đã chi rất mạnh tay cho giấy dán tường và hệ thống ánh sáng, ngay cả thảm trải ở tầng hai cũng bỏ ra một khoản không nhỏ. Sau khi tổng cộng tất cả, chỉ tính riêng chi phí đầu tư giai đoạn này đã bằng một năm tiền thuê nhà, kiểu này tương lai mà làm ăn thua lỗ, Trương Tư Ninh chỉ còn nước ngồi khóc.
Sau khi Tiểu Trịnh dẫn người rời đi, phòng bếp vốn trống không lúc này đã được lấp đầy đồ đạc phân loại rõ ràng, tủ bát, tủ lạnh, lò nướng, các loại nồi, dao xẻng, mâm, đĩa, chén, muỗng nĩa, ly rượu, tủ khử trùng….đủ các loại, Trương Tư Ninh dẫn Hứa Dương đi xem qua các thứ, khi nhìn thấy bộ dụng cụ ăn bằng bạc, Hứa Dương có chút lo lắng: “Anh tiểu Trịnh nói những thứ này đều làm từ bạc nguyên chất, chị Tư Ninh, chúng ta sử dụng cái này trong nhà hàng có khi nào bị mất trộm không?” Cậu còn muốn nói chi bằng dùng đồ nhôm, tiện lợi hơn, cho dù bị mất cũng đỡ tiếc, Vệ tiên sinh ra tay thật hào phóng.
Trương Tư Ninh cũng thấy khá lo lắng, bộ dụng cụ ăn này không rẻ, nhưng mua cũng đã mua rồi, không lẽ bây giờ lại cất đi để bám bụi sao? Cô còn chưa tới mức nhỏ mọn như vậy.
Vì vậy cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong tiệm sẽ gắn camera quan sát, sau này tuyển hai người phụ trách quản lý dụng cụ ăn uống là được, hơn nữa khách tới đây dùng cơm có lẽ cũng không thiếu chút tiền đó mà trộm mấy thứ này dưới mắt nhân viên phục vụ đâu.” Bây giờ tiêu chuẩn sống bình quân đầu người đã được nâng cao, dù sao chỉ là bạc, cũng không phải vàng, tuy phải cẩn thận đề phòng nhân viên và cả người ngoài lấy cắp nhưng cũng không đến mức đa nghi như Tào Tháo, hơn nữa việc trộm cắp ở nhà hàng Tây cao cấp dường như rất hiếm khi xảy ra.
Hứa Dương vẫn không yên tâm nên đề nghị: “Hay là nói với người ta những thứ này đều làm bằng nhôm đi!”
Trương Tư Ninh vừa bực mình vừa buồn cười: “Dùng bộ dụng cụ ăn bằng bạc chính là mánh lới quảng cáo, vì đề phòng trộm mà nói bạc thành nhôm, vậy thì lẫn lộn đầu đuôi rồi, mất giá lắm!”
Hứa Dương nghe vậy cũng hơi ngượng ngùng, gãi gãi đầu tự cười nhạo mình.
“Đúng rồi, người nhà họ Trần có liên lạc với em không?”
Tối qua, Hứa Dương có nhận được tin nhắn của Trương Tư Ninh, biết ngày mai sẽ mở phiên tòa. Cậu lắc đầu: “Không có, bọn họ không có liên lạc với em. Hay là….em gọi điện hỏi thăm thử?”
Một lúc sau, Vệ Cẩm Huyên mới từ từ nới lỏng tay ra một chút, Trương Tư Ninh thầm hít nhẹ một hơi, cô tựa đầu lên ngực anh cẩn thận hỏi: “Herman, anh sao vậy?” Đột nhiên lại như vậy, thật khiến người ta lo lắng.
Dĩ nhiên Vệ Cẩm Huyên sẽ không nói cho cô biết, anh bất chợt nghĩ đến mười năm phong lưu đa tình trước kia của mình, bởi vì quá để ý, sợ mất đi cô, cho nên lo được lo mất….Nói như vậy chẳng khác nào nhắc tới tình cũ…..Anh có bị gì cũng không hồ đồ mà nói ra chuyện đó, như vậy khác nào tự tìm phiền toái, cô bé con này sức ghen không nhỏ, anh không muốn tự chui đầu vào rọ, vì vậy chỉ nói qua loa mấy câu lấy lệ cho xong chuyện.
Bình thường ở trước mặt anh Trương Tư Ninh rất ít chú tâm, anh nói gì, miễn là không quá ngang nhiên rõ ràng chỉ hươu bảo ngựa, thì cô cũng không suy nghĩ nhiều, nên không nhận ra người bên cạnh đang nghĩ đến giả thuyết nào đó mà mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.
Sau khi ăn cơm tối xong, Vệ Cẩm Huyên tiếp tục làm việc, Trương Tư Ninh ngả người trên sofa nghịch điện thoại, đến gần chín giờ, di động trên bàn làm việc Vệ Cẩm Huyên rung lên, nhìn thấy số điện thoại, hai hàng chân mày anh nhíu lại, sau khi nhận điện thoại không biết đối phương nói gì mà sắc mặt Vệ Cẩm Huyên trở nên nặng nề, làm hại Trương Tư Ninh cũng không dám chơi trò chơi.
Vệ Cẩm Huyên vẫn yên lặng nghe bên kia nói chuyện, thỉnh thoảng đáp lại mấy tiếng ‘Ừ’, cuối cùng mới nói một câu: “Tôi lập tức qua đó.” Sau khi cúp điện thoại, thấy sắc mặt anh thật sự khó coi, Trương Tư Ninh cẩn thận hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”
Thấy cô hồi hộp khẩn trương, vẻ mặt Vệ Cẩm Huyên dần nới lỏng, không quá căng thẳng nữa, anh có chút mệt mỏi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Là trại an dưỡng gọi tới, vừa rồi Trân Trân đột nhiên nổi điên, làm bị thương người khác, chặt đứt một ngón tay của thím Ngô.”
Thím Ngô, Trương Tư Ninh từng có duyên gặp mặt hai lần, lần đầu tiên là khi Vệ Trân Trân bị mổ ruột thừa phải nằm viện, lúc đó cô vừa mới quen biết Vệ Cẩm Huyên, có đi đến bệnh viện thăm, lần thứ hai là ở trại an dưỡng, thím Ngô năn nỉ cô giúp bà nói tốt mấy câu với Vệ Cẩm Huyên để không bị đuổi việc, Trương Tư Ninh còn nhớ rõ, thoạt nhìn đó là một người phụ nữ trung niên hiền lành khi bà nhắc tới người chồng đang bệnh nặng với dáng vẻ bất lực.
Bây giờ, Vệ Cẩm Huyên nói, Vệ Trân Trân chặt đứt một ngón tay của thím Ngô …… Trương Tư Ninh bị tin tức này làm cho chấn động, Vệ Trân Trân sao? một cô gái gầy yếu gần như chỉ còn trơ xương, cô gái dịu dàng nhỏ nhẹ khi nói chuyện với Vệ Cẩm Huyên, vậy mà lại chặt đứt ngón tay người khác, chuyện này cũng quá…..quá khủng bố mà!