Ngày Em Đến
Chương 7 :
Ngày đăng: 04:41 19/04/20
Sáng hôm sau thức dậy, Trương Tư Ninh cảm thấy bệnh đã đỡ hơn rất nhiều, không còn nghẹt mũi, cổ họng cũng hết đau. Mặc dù hôm qua ở bệnh viện, cô đã đóng ba ngày tiền thuốc, nhưng lúc này cơn lười nổi lên, Trương Tư Ninh không đến bệnh viện, dù sao cũng đã khỏe hơn nhiều, chút triệu chứng còn lại, chỉ cần uống thuốc cảm ho hạ sốt là được.
Chỉ tiếc một điều, có người luôn đối nghịch với cô.
Mới sáng sớm, Tiền Thiệu đã dừng xe trước cửa tiệm của Trương Tư Ninh. Con đường này có hàng rào thấp ngăn cách giữa vỉa hè cho người đi bộ và làn đường dành cho xe chạy, xe không thể đi vào được, chỉ có thể đậu ở ven đường.
Trương Tư Ninh vừa mở cửa tiệm đã thấy ngay một chiếc Ferrari màu đen ở ven đường, chính là chiếc xe Tiền Thiệu đã đi hôm qua. Gương mặt đang dịu dàng mỉm cười với Trần Bình Bình và Hứa Dương lập tức xịu xuống, chờ Tiền Thiệu xuống xe đi tới, Trương Tư Ninh trừng mắt nhìn: “Anh tới đây làm gì?”
Tiền Thiệu cảm thấy cô bé này hệt một chú mèo xù lông, kết hợp thêm con Garfield mập ngốc trên chiếc áo len trắng cô đang mặc, nhìn sao cũng thấy dễ thương, đáng yêu vô cùng.
Anh ta dựa vào lợi thế chiều cao, đưa tay vỗ vỗ đầu cô: “Anh đưa em đi chích thuốc.” Nói xong cố tình lướt qua cô đi vào trong tiệm, còn thuận miệng hỏi: “Ăn sáng chưa?”
“Hôm nay, tôi không đi bệnh viện.” Vẻ mặt Trương Tư Ninh tức giận, thấy anh ta tự ý đi sâu vào bên trong, đứng trước cánh cửa nhỏ dẫn lên lầu hai, cô lập tức đi qua ngăn lại, dáng vẻ hung dữ: “Tiền Thiệu, anh làm gì thế?”
“Từ đây, có thể đi lên nhà em sao? Rất thuận tiện.” Tiền Thiệu cũng không dám làm gì quá đáng, nếu không chắc chắn cô nhóc kia sẽ tống anh ra đường. Anh ta cúi đầu nhìn cô, nở nụ cười hết sức vô tội: “Được rồi, nhanh đi chuẩn bị đi, hôm qua anh đã hỏi rồi, bác sĩ kê ba ngày thuốc, nghe lời nào, em có phải trẻ con đâu mà còn sợ tiêm thế.”
Trương Tư Ninh bùng nổ: “Tôi có tiêm hay không liên quan gì đến anh, còn nữa, cho dù có đến bệnh viện, tôi cũng tự mình đi, không cần anh phải đưa!” Nói xong, chỉ tay ra cửa: “Đi thong thả, không tiễn.”
Tiền Thiệu nghe xong không hề tức giận, anh ta đã sớm đoán được chắc chắn cô nhóc này sẽ nghĩ mọi biện pháp vạch rõ giới hạn với mình, anh ta cũng không nhất thiết phải theo cô đến bệnh viện, nói thẳng ra chỉ là muốn đến đây nhìn cô một chút, nhắc nhở cô về sự tồn tại của mình mà thôi. Sáng nay vừa tỉnh dậy, trong đầu đều là hình ảnh cô, cảm giác mất rồi lại tìm được, Tiền Thiệu cũng không rõ tình cảm hiện giờ của mình đối với Trương Tư Ninh có còn thuần túy như trước không, nhưng chắc chắn một điều, anh ta vẫn muốn cô như trước.
Hơn tám giờ tối Vệ Cẩm Huyên đến cửa hàng hoa, anh vừa đẩy cửa bước vào thì thấy Trương Tư Ninh đang ngồi trên sofa uống gì đó, trên bàn đặt một cái nồi đất, còn có bếp điện từ, đến gần hơn một chút, có thể ngửi thấy mùi thơm của gạo.
“Anh tới rồi.” Trương Tư Ninh đặt bát xuống đứng lên, mời anh đến ghế ngồi. Vệ Cẩm Huyên chống gậy đi tới, ánh mắt lướt qua thấy trong nồi đất đầy cháo táo đỏ: “Sao giờ mới ăn tối?”
“Vốn định không ăn tối, nhưng sau đó đói bụng, nên nấu cháo.” Tầng dưới không có phòng bếp, cũng không thể bỏ cửa hàng không có người trông, Trương Tư Ninh cảm thấy rời đi một chút cũng không sao, nên lên lầu lấy bếp điện từ, nồi đất, gạo nếp táo đỏ xuống nấu cháo ăn.
“Anh muốn ăn một chút không ạ?” Cô hỏi.
Vệ Cẩm Huyên xua tay từ chối, lịch sự nói: “Em ăn đi.”
Trương Tư Ninh cũng chỉ hỏi xã giao vậy thôi, cô nhanh chóng ăn hết cháo trong bát, rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó đứng lên nói: “Tôi lấy cho anh ly nước nhé.” Vệ Cẩm Huyên nói không khát rồi chỉ vào cây trúc cành lá sum xuê cách đó không xa hỏi: “Đó là loại trúc gì vậy?” Trương Tư Ninh nhìn sang: “Trúc Quan Âm, rất nhiều người cao tuổi thích loại trúc này, dễ chăm sóc hơn hoa cảnh rất nhiều.” Rồi nghiêng đầu nhìn anh: “Anh có muốn một chậu không?” Vừa nói vừa chớp mắt cười tinh nghịch: “Sẽ tính rẻ cho anh!”
Vệ Cẩm Huyên buồn cười, anh có thể nhìn ra ở trước mặt anh, hành động và lời nói của Trương Tư Ninh đều vô cùng thẳng thắn không chút giả tạo nào, ở vào tuổi này, với thân phận của anh mà nói, rất đáng quý. Vệ Cẩm Huyên năm nay đã ba mươi sáu tuổi, từ lúc hai mươi tuổi bước vào tập đoàn gia tộc đến nay, trên thương trường đấu đá mười sáu năm, sóng to gió lớn nào chưa từng trải qua, anh đã gặp quá nhiều người hiểm ác, cho nên khi đối mặt với sự trong sáng vô tư của Trương Tư Ninh, anh rất thích, cũng nguyện ý làm bạn bè. Có lẽ vì cô còn trẻ và chưa từng tiếp xúc với mặt đen tối của xã hội, nên vẫn còn giữ được nét hồn nhiên, cũng có thể rồi thời gian sẽ làm cô dần thay đổi nhưng ít ra cho đến giờ, cô vẫn là bé con thẳng thắn. Về phần sau này, chỉ là bạn bè xã giao mà thôi, ‘Đạo bất đồng bất tương vi mưu’*, người xưa thật trí tuệ.
(*‘Đạo bất đồng bất tương vi mưu’: Không cùng chí hướng, quan niệm thì không hợp tác bàn luận với nhau nữa.)
Nói thẳng ra, đối với Vệ Cẩm Huyên, mối quan hệ với Trương Tư Ninh có cũng được mà không cũng chẳng sao, có người bạn này, có thêm chút niềm vui, không có cũng không ảnh hưởng gì đến anh.