Ngày Em Đến

Chương 8 :

Ngày đăng: 04:41 19/04/20


Trương Tư Ninh thật sự rất tò mò về Vệ Cẩm Huyên, nhất là em gái anh, không biết bị bệnh gì mà dường như cách mười ngày anh mới đến bệnh viện một lần, hơn nữa lần nào cũng đều đi vào buổi tối, chuyện này rất vô lý, kỳ lạ khiến người ta không thể nào hiểu được. Nhưng làm người phải tự biết mình, tuy hiện giờ hai người nói chuyện rất thoải mái nhưng cho dù có thân thiết hơn nữa mà đề cập quá sâu vào chuyện riêng tư thì đúng là không biết trời cao đất rộng chỉ khiến người ta chán ghét mà thôi, bản thân cô cũng không thích có người hỏi chuyện riêng của mình.



Nên mặc dù rất thắc mắc, Trương Tư Ninh cũng không tự cho là đúng mà hỏi quá nhiều, khi nói chuyện rất đúng mực, chỉ trò chuyện những chủ đề bình thường, có cũng được mà không cũng chẳng sao.



Đợi hoa được bó xong, Vệ Cẩm Huyên chỉ vào chậu trúc Quan Âm nói: “Thêm một chậu đó.” Trương Tư Ninh nghe vậy rất cao hứng, mỉm cười giúp anh chọn chậu có cây phát triển tốt nhất, còn hỏi anh có muốn thay một cái chậu khác đẹp hơn không, sẽ được giảm giá đó. Vệ Cẩm Huyên cảm thấy cô bé này thật sự rất đáng yêu, liền đồng ý để cô vui, anh chọn một cái chậu men cloisonné* rồi chuyển cây qua. Sau khi lão Trịnh vào mang chậu trúc ra xe, Trương Tư Ninh rất thoải mái nhận tiền, rồi hướng dẫn Vệ Cẩm Huyên cách chăm sóc trúc, dù sao chỉ cần không quên tưới nước, thì nó không thể nào chết được.



(*Chậu men cloisonné: Chậu sứ được vẽ men nhiều màu, đổ men màu vào các ô trang trí.)



Hiện tại cũng đã chín giờ tối, Trương Tư Ninh rất muốn hỏi Vệ Cẩm Huyên trễ thế này anh đến bệnh viện vẫn có thể vào được sao? Trước kia, khi bà nội cô nằm viện, bệnh viện có giới hạn thời gian thăm bệnh, qua chín giờ bảo vệ sẽ khóa cổng chính lại, cả người ngoài lẫn người bên trong đều không thể ra vào, chỉ giải quyết một hai lần cho những trường hợp đặc biệt, còn lại đều không được. Tuy nhiên, với thân phận của Vệ Cẩm Huyên có lẽ có đặc quyền riêng.



Đến ngày lễ tình nhân, Trương Tư Ninh bận tối cả mặt mũi, lúc này cô hết sức hối hận vì đã không nghe lời khuyên của bà chủ siêu thị bên cạnh tuyển thêm mấy người làm việc bán thời gian, cả một ngày cô hết lái xe, giao hoa, giao hoa rồi lái xe, đợi đến khi giao xong bó hoa cuối cùng trở lại trong tiệm, Trương Tư Ninh ngã ào xuống ghế sofa không muốn động đậy chút nào nữa. Trần Bình Bình sau khi tiễn khách mua hoa, vừa xoa bóp eo vừa bước đến chỗ cô tuôn trào: “Bây giờ, thật nhiều người có tiền, giá hoa hôm nay đắt hơn bình thường nhiều như vậy mà vẫn có quá trời người mua, lúc nãy còn có cả học sinh trung học mặc đồng phục đến mua hoa, không hề do dự trực tiếp bỏ tiền ra mua chín mươi chín cành.” Nói xong còn tấm tắc mấy tiếng, tựa như đây là chuyện không thể nào hiểu nổi.



Trương Tư Ninh nghe xong tỉnh táo tinh thần, ngồi dậy trên ghế sofa nói: “Vậy là em không hiểu rồi, người ta bỏ tiền ra để mua sự lãng mạn, để lấy lòng phụ nữ, thể hiện thân phận của mình, đàn ông vì người phụ nữ của mình tiêu càng nhiều tiền sẽ càng được yêu thích! Chuyện này không phân biệt đàn ông trưởng thành hay học sinh, suy nghĩ đều giống nhau thôi.”



Một lát sau, Hứa Dương đưa hoa xong trở lại tiệm, hiện tại cũng đã gần mười giờ, Trương Tư Ninh nhìn số hoa hồng còn lại trong tiệm, tuy rằng đã bán được rất nhiều nhưng còn lại cũng không ít, cô đã dự tính sai nên nhập về hơi nhiều hoa. Cũng may là không bị lỗ vốn mà còn kiếm được tiền lời kha khá, số còn lại này cứ từ từ bán là được, nếu bán không hết thì làm thành hoa khô bán tiếp, đây là nghề của cô mà.



Ngày mai, Trần Bình Bình và Hứa Dương sẽ không đến tiệm, Trương Tư Ninh lấy bao lì xì đã chuẩn bị trước đó ra, phát cho mỗi người một cái, nhìn độ dày hẳn là không ít, Trần Bình Bình và Hứa Dương đều rất vui, ba người trò chuyện thêm một lúc, xác định mùng tám tháng giêng sẽ đi làm trở lại, sau đó Trương Tư Ninh liền bảo cả hai nhanh chóng đi về, sợ trễ hơn nữa sẽ không bắt kịp chuyến xe đêm.




Trương Tư Ninh liền nói: “Lần sau đến anh nhớ mang theo đồ ăn ngon, sẽ được tha thứ ngay ạ.”



Vệ Cẩm Huyên nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt phượng hẹp dài cong cong, gật đầu nói được, giọng nói trầm thấp lộ ra chút dịu dàng. Lúc này, Trương Tư Ninh đứng cách anh khá gần, khi ánh đèn chiếu qua, cô đột nhiên phát hiện mắt anh có màu xanh đậm, bình thường cô không để ý, cảm giác của cô hiện giờ hệt như khi người ta phát hiện ra Châu Mỹ. Sau đó chợt nhớ ra, hình như có lần cô nghe người ta nói, mẹ Vệ Cẩm Huyên là người Pháp.



Nhưng cô không nói gì về chuyện đó, mà chỉ hỏi: “Vẫn là diên vĩ ạ?” Lần này anh đến chỉ cách lần vừa rồi có mấy ngày ngắn ngủi, so với trước đây thường mỗi lần phải cách nhau mười ngày.



Vệ Cẩm Huyên gật đầu, chỉ vào nơi để hoa diên vĩ nói: “Bó hết số hoa này”.



Cũng khoảng hơn một hai trăm cành, Trương Tư Ninh khá ngạc nhiên, sao hôm nay lại phô trương dữ vậy. Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ mỉm cười: “Xem ra lần này phải giảm giá cho anh nhiều một chút rồi.”



“Hôm nay là sinh nhật em gái tôi.” Vệ Cẩm Huyên nói vô cùng tự nhiên, tựa như đó là chuyện rất đỗi bình thường. Trương Tư Ninh biết tính cách của Vệ Cẩm Huyên và cô giống nhau, đều không thích nói chuyện riêng của mình với người khác, lần trước anh nói em gái mình nằm viện, bây giờ lại nói sinh nhật của em gái, không biết sao, tự nhiên cô có cảm giác thụ sủng nhược kinh*, đúng là không có tiền đồ mà.



(* ‘Thụ sủng nhược kinh’: được cưng chiều mà lo sợ)



Nhưng anh nể tình như vậy, có lẽ thật sự xem cô là bạn, cô cũng rất vui, quyết định lát nữa sẽ tặng anh một bó hoa miễn phí, xem như quà sinh nhật em gái anh, dĩ nhiên, tiền diên vĩ thì không thể thiếu được.