Ngày Em Đến
Chương 76 :
Ngày đăng: 04:42 19/04/20
Thứ ba hôm nay cũng là ngày thành lập Đảng cộng sản Trung quốc, mới sáng sớm Trương Tư Ninh đã bị Vệ tiên sinh lôi dậy khỏi giường. Cô dụi mắt nhìn đồng hồ, chỉ mới sáu giờ rưỡi?!
“Moaz moaz, bây giờ còn chưa tới bảy giờ, người ở cục dân chính phải chín giờ mới bắt đầu làm việc mà.” Cô mơ mơ màng màng, ngay cả từ ‘moaz moaz’ này cũng dùng luôn, chắc tưởng mình đang lên taobao mua đồ đây!
Vệ Cẩm Huyên buồn cười nhìn cô, anh khom người véo chóp mũi của cô dịu dàng nói: “Rửa mặt, đánh răng, trang điểm, chải tóc, chọn quần áo, ăn sáng, làm xong hết những chuyện này cũng không còn dư thời gian đâu, ngoan, đứng lên nào, cục dân chính ở nội thành, lát nữa sẽ tới giờ cao điểm, chúng ta cố gắng đi sớm một chút.”
Lúc này Trương Tư Ninh mới bắt đầu tỉnh táo, nhìn thấy người trước mặt quần áo chỉnh tề, đầu tóc được vuốt chải cẩn thận tỉ mỉ, còn phảng phất ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của keo xịt tóc, cô không nhịn được trêu chọc anh: “Vệ tiên sinh hôm nay thật đẹp trai mà!” Nói xong giơ tay ôm thắt lưng của anh, cọ cọ cằm trên bụng anh rồi ngước đầu làm nũng: “Anh đi chọn giúp em quần áo mặc hôm nay đi!”
Vệ Cẩm Huyên yêu nhất cô bám dính lấy mình, trong lòng mềm nhũn đến rối tinh rối mù, gật đầu nói được: “Anh đi chọn quần áo cho em, em đánh răng rửa mặt đi, được không?”
Trương Tư Ninh híp mắt cười, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn nhanh nhẹn: “Anh yên tâm, tốc độ của em nhanh lắm.”
Ngay sau đó, hai người chia nhau hành động.
Tuy hiện tại Trương Tư Ninh ở cùng phòng với Vệ Cẩm Huyên, nhưng phần lớn quần áo của cô vẫn còn để ở căn phòng lúc trước. Phần lớn chính là rất rất nhiều, tủ quần áo trong phòng Vệ Cẩm Huyên không chứa được hết đồ của cả hai người, nên bên này cô chỉ để một ít quần áo thường mặc mà thôi.
Đợi Vệ tiên sinh nhà mình đi sang phòng bên cạnh, Trương Tư Ninh không ngủ nướng nữa mà vỗ vỗ mặt, nhảy xuống giường bước chân trần đi đến kéo rèm cửa sổ, rèm mở ra, ánh mặt trời vừa ló dạng chiếu vào, Vũ Lăng sau mấy ngày âm u cuối cùng cũng đã bừng sáng trở lại.
Lúc này bầu trời trong xanh không gợn mây đen che phủ, vừa trong trẻo lại tươi đẹp khiến cho tâm trạng người ta vô cùng khoan khoái.
Trương Tư Ninh nhìn ra bên ngoài, đẩy cửa sổ, hít một hơi thật sâu, đôi mắt hạnh cứ thế cong cong như vầng trăng non, ngày hôm nay, thật tuyệt mà.
Tiếp theo sau, chính là loay hoay làm những việc Vệ Cẩm Huyên đã liệt kê, mới thấy bị kéo dậy khỏi giường từ sáu giờ rưỡi cũng không sớm, đợi hai người sẵn sàng ra khỏi cửa đã gần tám giờ bốn mươi lăm. Nếu như Vệ tiên sinh không hối thúc, có lẽ Trương cô nương sẽ tiếp tục lề mề đến hơn chín giờ rưỡi.
Hôm nay lão Trịnh lái xe, biết hai người đi nhận giấy đăng ký kết hôn, ông luôn miệng nói chúc mừng, không khí rất vui vẻ.
Cô có thể đoán trước được tình hình thực tế, sau này tất cả bọn họ sẽ chuyển sang gọi cô là phu nhân.
Trương Tư Ninh lái xe đến Bác Lãng, hiện tại cô đã vô cùng quen thuộc đường đi nước bước rồi, vào thẳng thang máy lên văn phòng tổng giám đốc.
Cửa phòng làm việc không khóa, cô trực tiếp vặn tay nắm cửa đi vào, ông chồng mới nhậm chức của cô đang tập trung làm việc, thấy cô đến, chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Trương Tư Ninh buồn bực, cái người này cũng thật đáng ghét mà. Cô đặt mạnh đồ trong tay xuống bàn sofa, phát ra âm thanh ồn ào. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi chưa đủ thu hút sự chú ý của Vệ tiên sinh, Trương Tư Ninh không vui úp mặt lên bờ vai anh cọ tới cọ lui, tủi thân nói: “Vệ tiên sinh, có phải anh đã nắm được trong tay rồi nên không cần em nữa phải không?”
Vệ Cẩm Huyên không thể nào giả vờ nổi nữa, bật cười một tiếng, vòng tay ôm cô đặt lên đùi: “Vệ phu nhân, con mắt nào của em nhìn ra như vậy, ông xã em đang phải làm việc.”
Trương Tư Ninh bĩu môi, cắt một tiếng: “Công việc quan trọng hay em quan trọng?”
Vệ Cẩm Huyên vờ do dự: “Ừm xem như…em quan trọng hơn chăng?”
Mặc dù biết rõ anh đang trêu cho mình vui, nhưng Trương Tư Ninh vẫn không nhịn được phát tức, giơ tay vỗ vai anh mấy cái, ngọt ngào nói: “Cái gì gọi là xem như? Anh thật xấu mà, hôm nay không ăn cơm chung với anh nữa.” Nói xong lùi lùi ra phía đầu gối anh.
Vệ Cẩm Huyên rất buồn cười, anh cắn lên môi cô, làm ra vẻ oan ức nói: “Làm Vệ phu nhân rồi nên tính tình cũng nước lên thuyền lên mà, anh đã giao hết tài sản và cả thân thể mình cho em, em không được bắt nạt vứt bỏ anh.”
Trương Tư Ninh liền đáp lại bằng một cái liếc mắt, nhưng không nhịn được phì cười thành tiếng, tay vòng quanh cổ anh, ánh mắt cong như trăng non: “Vệ Cẩm Huyên, hôm nay em vui lắm, anh có vui không? Kết hôn rồi anh có hạnh phúc không?”
Vệ Cẩm Huyên nhìn cô, bốn mắt chìm trong nhau, từ từ nghiêng đầu lại, trán kề sát trán: “Chưa bao giờ anh hạnh phúc như lúc này.” Giọng nói của anh dịu dàng như nước, rót vào tai êm dịu tựa âm thanh đất trời.
Trương Tư Ninh nghĩ, cô và anh, từ nay trở đi đã làm thành một gia đình. Sau này, lúc cô đơn hai người sẽ tựa vào nhau, chia sẻ những nỗi buồn, khi vui vẻ có thể ôm nhau, đợi cho thời gian trôi qua tuổi già đến hai người sẽ chăm sóc lẫn nhau, dường như bắt đầu từ khoảnh khắc này cuộc sống mới trở nên trọn vẹn.