Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên
Chương 11 :
Ngày đăng: 01:29 19/04/20
- Ê.
Cùng với tiếng kêu là một trái cây được thảy nhẹ vào người Tiểu
Vân. Trái cây đó va vào thắt lưng cô, đủ để đôi mắt nhạy bén của cô nhìn rõ là trái cây thì lập tức sử dụng tứ chi linh hoạt, trước khi nó rơi
xuống đất, cô dùng chân phải đá lên, trước tiên là dùng mu bàn chân hứng lấy, sau đó dùng sức khéo léo tung lên, trái cây bay một vòng tròn,
vững vàng rơi vào tay phải của cô.
Đây là quả gì? Vỏ bóng láng, màu đỏ hơi xanh, lớn hơn quả hồng, còn tỏa ra hương thơm dễ chịu.
- Đó là táo.
- Táo trong câu “Quả trân lý nại, thái trọng giới khương” (trích “Thiên tự văn”, nghĩa: “Quả quý là mận và táo, rau được xem trọng là cải và gừng”) là chỉ quả này nhỉ.
Tiểu Vân chợt hiểu, càng yêu thích nhìn quả trong tay, không nỡ
dời mắt, trong lòng lại càng tưởng tượng về mùi vị của nó.
- Ngươi nói ngươi không đi học đường, sao lại biết “Thiên tự văn”?
Hạ Nguyên còn đang chìm đắm trong thân thủ linh hoạt của thôn đồng này, nghĩ tên này có lẽ là một hạt giống xúc cúc tốt (xúc cúc: trò bóng đá của người Trung Quốc cổ), ít nhất huấn luyện sẽ không thành vấn đề; tiếp theo lại bị những câu
văn chương thôn đồng này thuận miệng nói ra làm kinh ngạc. Một người
không đi học đường sao lại biết xuất khẩu thành chương? Điều này không
hợp lý, nhưng thôn đồng này không lý nào lại lừa cậu.
- Ta ngay cả kinh Phật cũng biết, sao không thể biết “Thiên tự văn”?
Nể mặt trái cây, Tiểu Vân trả lời cậu ta.
- Nếu ngươi quả thực không đi học đường, vậy chính là trong nhà có người đọc sách. Có từng có công danh không?
Kỳ thực dựa vào y phục trên người thôn đồng này, rất dễ đoán
được gia cảnh cậu ta sợ là càng túng quẫn càng khốn khó hơn nhà bình
thường của thôn Tiểu Quy.
- Công danh?
Tiểu Vân suy nghĩ, rất xác định tổ tông nhà mình trước giờ chỉ
có ba thân phận____nông dân, thợ săn, sơn tặc. Đừng nói là chưa từng đọc sách, sợ rằng ngay cả sách có hình dáng ra sao cũng chưa từng thấy.
- Thông qua khoa cử, đạt được xuất thân tú tài, cử nhân, tiến sĩ, thì gọi là công danh.
- Nhà ta không có người có công danh. Cái đó rất giỏi à?
Tiểu Vân biết thôn trưởng vô cùng hi vọng trong con cháu có một
người có công danh nên luôn liều mạng đốt tiền cho đi học, chưa từng
chùn tay. Dân chúng bình thường mong được phú quý giàu sang nên coi
trọng công danh cũng là điều có thể lý giải, không ngờ người trước mặt
này trông cực kỳ có tiền, hóa ra cũng coi trọng công danh khoa cử.
Cũng có nghĩa là…….bất kể xuất thân nghèo hèn hay phú quý, thứ
gọi là công danh, đối với người đời luôn là chuyện rất tài giỏi, đúng
không?
- Ngươi từng nghe “Vạn bàn giai hạ phẩm, Duy hữu độc thư cao” chưa? (trích “Thần đồng thi” của Uông Thù thời Bắc Tống, nghĩa: “mọi ngành nghề đều thấp kém, chỉ có đọc sách là cao quý”)
Chưa từng nghe. Lắc đầu. Nhưng cô biết nó nhất định xuất xứ từ người đọc sách.
- Hai câu này do người đọc sách viết?
- Đương nhiên.
Người không đọc sách, làm được thơ sao?
- Ngươi từng nghe “Lão Vương bán dưa, tự bán tự khen” chưa?
Hạ Nguyên nghe vậy sững người, suýt không kiềm được bật cười ra
tiếng, may mà định lực cậu rất tốt, sắc mặt chỉ hơi co rút một chút, có
thể duy trì phong thái bình tĩnh thong dong.
- Những lời thế này, tuyệt đối đừng nói trước mặt người đọc sách, sẽ bị công kích hội đồng đấy.
- Người đọc sách trên thế gian này nhiều không?
- Không tính là quá nhiều, nhưng những người nắm giữ quyền thế và tài phú trong thiên hạ đa số là người đọc sách.
- Ừ, vậy không nói nữa.
Tiểu Vân gật đầu. Cô từ trước tới nay luôn là một người rất thức thời.
- Mẹ, chính là quả này. Đây là táo, chúng ta ăn nha, nếm thử xem nó có vị gì, con thèm cả ngày rồi.
- A, đúng, là táo, còn gọi là táo bà.
Bạch nương tử nhìn trái cây nữ nhi nhét vào tay bà, ngớ người một lúc lâu.
- Quả này ăn thế nào? Có gọt vỏ không?
- Nhà giàu ăn đương nhiên sẽ gọt vỏ xắt thành miếng, nhưng nhà như chúng ta ngay cả hạt cũng ăn sạch, đâu nỡ gọt vỏ.
- Hạt? Bên trong có hạt à? Chúng ta có thể trồng nó thành cây không?
Tiểu Vân tò mò hỏi.
- Khí hậu nơi đây hẳn có thể trồng, nhưng đất thật sự quá cằn cỗi, e là không sống được.
- Dù sao thì trồng thử cũng không thiệt gì.
Tiểu Vân cảm thấy có thể thử một lần.
- Mẹ, chúng ta đừng ăn hạt nha.
- Ừ, không ăn. Theo ý con.
Bạch nương tử cười đồng ý, dưới ánh mắt của nữ nhi, bà lấy con
dao trên bếp xắt quả táo thành hai nửa, một lớn, một nhỏ. Bà đưa nửa lớn cho nữ nhi, nói:
- Nếu cắt rồi thì phải ăn hết, để lâu sẽ hỏng.
Hai mẹ con rất quý thứ trái cây hiếm có để ăn này, ngon ngon,
ngọt ngọt, mềm mềm, Tiểu Vân so sánh với quả sơn tra, táo ta, quả hồng
cô từng ăn thì thấy trái cây lấy được từ nhà phú quý này dường như ăn
ngon hơn, ngọt hơn.
Gặm trái cây đến khi chỉ còn lại hạt chút xíu, cô không dám cắn
tiếp nữa, sợ cắn hư mầm giống bên trong. Cô lưu luyến không rời đặt hạt
xuống, thở dài nói:
- Ngon quá…….
- Tiểu Vân, quả này nếu trồng được thì tiếp tục mong chờ, nếu không được thì quên đi.
- Biết mà biết mà.
Mẹ bất cứ lúc nào cũng dạy cô phải an phận thủ thường, không thể nảy lòng tham với những thứ không thuộc về mình, cô đã thuộc làu rồi.
Bạch nương tử tuy có niềm tin nhất định về tính cách nữ nhi nhà
mình nhưng vẫn luôn ân cần dạy dỗ bất cứ lúc nào. Đặc biệt là hôm nay
Tiểu Vân gặp những người này, dù không rõ thân phận cao không với tới
của họ nhưng nó sẽ vì trang phục rực rỡ phú quý cũng như những món đồ
chơi, đồ ăn quý hiếm của họ mà sinh lòng hứng thú và yêu thích, ngưỡng
mộ.
Cùng là người nhưng không cùng số mệnh, thực tế này, muốn một
đứa trẻ sáu tuổi từ khi ra đời đến nay luôn ở trong sơn thôn nghèo khó
hoang vu hiểu được, thật sự là quá khó.
- Còn nữa, mấy ngày này, con đừng đi Thận Nghiêm Am. Dù sao Tĩnh Mặc sư phụ cho con nhiều giấy như vậy, đủ cho con viết bảy tám ngày.
Đợi sau khi những người đó rời đi, con lại tiếp tục vào am làm việc.
- Các sư phụ cũng nghĩ vậy sao?
- Ừ. Nhiều người ầm ĩ, sợ con không định tâm luyện chữ. Với lại
các sư phụ cũng phải tiếp đãi các quý nhân kia, không thể cứ lơ họ ở bên ngoài mãi được.
- Dạ. Con biết rồi.
Không thể đi Thận Nghiêm Am thì không thể ăn bữa trưa sơn hào hải vị miễn phí……..
Quá thảm. Tiểu Vân nhăn mũi, khó chịu hỏi:
- Những người đó khi nào đi?
- Nhanh thôi. Định Hằng sư thái quyết định ra mặt tiếp đãi, chính là có ý muốn đuổi người.
Tiểu Vân thở dài, sau khi rửa tay xong, bèn ngồi lại trước bàn ngoan ngoãn luyện chữ.