Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên
Chương 12 :
Ngày đăng: 01:29 19/04/20
- Nhanh nhanh nhanh! Đá sang bên kia! Chuyền bóng! Không
được dùng tay____cũng không được đá luôn người, tránh ra! Ngươi đừng đá! A Sơn, đuổi hắn đi!
Một trận đấu xúc cúc gay go diễn ra vào lúc các quý công tử cực
kỳ nhàm chán hầu như sắp chết, dưới sự đề nghị của Hạ Nguyên, Hạ Minh
lập tức bảo gia đinh đi tụ tập các thôn đồng thôn Tiểu Quy lại, sau khi
nói sơ sơ quy tắc và bảo các hộ vệ làm mẫu, đợi khi các gia đinh vẽ xong sân bóng trên một mảnh đất trống bằng phẳng và lập khung thành đơn giản thì để chúng vào sân bắt đầu thi đấu.
Các tiểu công tử chính là thầy chỉ đạo hai đội Giáp Ất, vừa
hướng dẫn vừa thi đấu, nhưng trận đấu lộn xộn hỗn loạn hầu như sắp trở
thành đánh nhau loạn xạ, khiến Hạ Minh và Triệu Nguyệt giận đến dậm
chân, còn Hạ Nguyên tạm thời giữ chức trọng tài thì ngồi một bên, vừa
cười vừa uống trà ăn điểm tâm.
- Đúng là một đám ngu, hết sức ngu cực kỳ ngu, ngươi còn nói
thôn đồng rất linh hoạt! Tùy tiện xách một gia đinh nhà ta ra ngoài cũng có thể chơi cho bọn này xoay vòng vòng.
Triệu Nguyệt la khô miệng, chạy tới bên Hạ Nguyên uống nước trà, uống liên tục ba chén mới nói được.
- Thôn đồng mấy ngày trước chúng ta gặp trên núi quả thực linh
hoạt. Lần chỉ có ta với A Minh lên núi, ta dạy cậu ta chơi xúc cúc, chỉ
một buổi trưa thôi mà cậu ta chơi rất khéo léo, cậu ta vờn banh trên
chân, trên vai, trên đầu, ta ở bên cạnh trêu chọc cũng không làm cậu ta
mất banh được.
- Thôn đồng kia cũng trong đây sao?
Triệu Nguyệt từ lâu đã quên mất thôn đồng cậu gặp phải trên núi
có hình dáng ra sao. Với cậu mà nói, thôn đồng trong sơn thôn này đều
như nhau, đen thủi đen thui, muốn nhận ra thật là phí sức.
Hạ Nguyên lắc đầu.
- Đương nhiên không có. Cậu ta theo mẫu thân làm việc ở Thận Nghiêm Am, đâu rảnh để chơi?
- Một đứa trẻ ba bốn tuổi, có thể làm việc gì?
- Ngươi quên lần đầu tiên gặp cậu ta, cậu ta đang vác bó củi còn cao hơn cậu ta rất nhiều sao? Ta thấy nhà cậu ta chắc là rất nghèo
trong cái thôn nhỏ này. Còn nữa, cậu ta nói sang năm cậu ta bảy tuổi
rồi, sở dĩ nhỏ con là vì bị đói thời gian dài mà ra.
Triệu Nguyệt nghe vậy cười nói:
- A Nguyên, chẳng qua chỉ là một thôn đồng, ngươi hiểu rõ cậu ta đến vậy làm gì? Sao hả, thiện tâm bộc phát, muốn thu về một người hầu
chơi xúc cúc với ngươi à? Việc này không thể được. Dù ngươi thật sự có ý nghĩ này, cũng không thể thực hiện được, công chúa và quốc công gia sẽ
là người đầu tiên không đồng ý.
Thế gia hiển hách như họ, người hầu bên cạnh đều là người giỏi
trong các gia đình nô bộc lâu đời, còn người hầu tam đẳng thì ngoại trừ
người được thuê làm việc nặng, dù là người quét sân ở ngoại viện cũng
được tuyển chọn kỹ càng trong quan nha uy tín, nhất thời nảy ra ý nghĩ
muốn nhận một người không rõ tổ tông tám đời làm người hầu là điều vạn
vạn lần không thể được. Dù gia đình người đó có trong sạch đến đâu, các
trưởng bối trong nhà vẫn không tin tưởng vào năng lực hầu hạ người khác
của hắn ta.
Hạ Nguyên nghe vậy hừ nhẹ, không nói gì. Cậu đương nhiên không
nói cho Triệu Nguyệt biết, vì hôm đó chơi xúc cúc thỏa thích nên cậu
nhất thời nóng đầu, hỏi đứa trẻ kia có muốn theo cậu về kinh thành hay
không, cậu sẽ bảo đảm cho cậu ta sống những ngày thật tốt, không cần
phải làm việc nặng nhọc mà vẫn không thể nuôi sống bản thân nữa.
Kỳ thực ngay sau khi cậu thốt ra lời này đã hối hận rồi; nhưng
không ngờ đứa trẻ kia nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối, hoàn toàn không dao động, khiến mặt mũi cậu mất hết. Cậu đường đường là nhị thiếu gia
dòng chính Trấn quốc công phủ, cháu ruột đương kim Hoàng đế, thân phận
- Có lẽ ngươi không hiểu nếu trở thành người đứng đầu trong
“chuyện chơi” mà ngươi nói, ngươi sẽ có được bao nhiêu ích lợi người đời khó có thể tưởng tượng.
Hạ Nguyên đi đến trước mặt cậu ta, dùng cách dễ hiểu nhất để nói cho cậu ta biết thế nào là ích lợi___
- Ngươi sẽ có y phục chỉnh tề và đủ ấm, sẽ có thức ăn ăn không
hết, sẽ ở trong nhà lộng lẫy hơn nhà thôn trưởng vô số lần, mùa đông có
than tơ bạc, mùa hạ có chậu băng. Ngươi sẽ có rất nhiều tiền, tiền đủ để ngươi thuê người giúp ngươi gánh nước chẻ củi làm hết tất cả công việc.
- Ý ngươi là, chơi bóng da còn tốt hơn cả thi trạng nguyên?
Khen đến mức như vậy, quả thực rất phù phiếm.
- Thi trạng nguyên đương nhiên cực kỳ tốt, đó là thứ trăm nghề
khó có thể so sánh. Nhưng ngươi cần biết nghề nào cũng có trạng nguyên,
không phải ai cũng thích hợp tiến thân trong con đường khoa cử, có thể
dốc lòng làm tốt việc mình am hiểu cũng là đạo phú quý.
Tiểu Vân nghiêng đầu, hỏi:
- Nghề nào cũng có trạng nguyên, ý câu này là chỉ người trong
thiên hạ bất kể làm nghề nào đều có thể đi thi trạng nguyên sao?
- Đương nhiên không phải………
Sau khi Hạ Nguyên bật thốt ra lời phủ định thì ngưng lại cả đống lời bác bỏ kế tiếp. Cậu không thể bị cậu ta kéo trọng tâm câu chuyện ra xa mười vạn tám ngàn dặm được; hai lần trước trò chuyện, cậu đã phát
hiện cậu ta tư duy rất nhanh nhạy, nghĩ đến đâu sẽ kéo trọng tâm câu
chuyện đến đó, không hề quan tâm ban đầu nói căn bản không phải chuyện
này. Đến cuối cùng, ngay cả cậu cũng bị kéo theo quên luôn dự tính ban
đầu, sau đó mỗi lần nhớ lại đều ảo não vì sự mất quyền khống chế của
mình. Cảm giác này quá tệ hại.
- Tóm lại, chơi xúc cúc giỏi cũng giống như thi được đến trạng nguyên.
- Ngươi lừa ta.
Tiểu Vân lắc đầu:
- Nếu giống nhau thì sẽ không có câu “Vạn bàn giai hạ phẩm” (mọi ngành nghề đều thấp kém) kia rồi.
- ……..Ngươi phải hiểu, những câu châm ngôn trí tuệ của con
người, chúng ta trích dẫn nó, không phải dùng nó để tự mâu thuẫn với
nhau.
Kỳ thực cô cũng chỉ dùng “mâu” mà công tử quý tộc này nói mấy ngày trước để đâm chọc “thuẫn” của cậu ta hôm nay thôi (mâu: cây giáo, thuẫn: cái khiên). Tiểu Vân cười khẽ, nhún vai nói với Hạ Nguyên:
- Ta cho rằng, chỉ là ngươi đọc sách quá ít.
Cho nên mới bị cô tùy tiện dùng mấy câu nghi vấn khiến cho không còn lời nào phản bác, sắp thẹn quá hóa giận.
Đọc sách quá ít……..
Tên thôn đồng quê mùa này, người trên danh nghĩa là chưa từng
đọc sách này, tên thôn đồng nhà quê chưa từng đến học đường này, lại dám nói cậu như vậy!
Thế này là, đang cười nhạo cậu? Đúng không?
Đáng ghét!
Vì quá tức giận, cả người cậu cứng đờ tại chỗ, nhất thời không
thể động đậy, đầu óc giận ngây ra, ngay cả khi hai người nọ đã chậm rãi
đi xa cậu cũng không phản ứng, quên cản lại.