Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 141 :

Ngày đăng: 01:29 19/04/20


- Tiểu Vân, ta nghe ngóng được từ chỗ Vương Đại Thành

rồi, Kha lão gia có tiền nhất trong huyện thành kỳ thực chỉ là một gia

nô của Kha công tử kia thôi! Kha lão gia cai quản cả trăm mẫu đất tốt

nhất và hai đỉnh núi trồng đầy dược liệu của huyện Vĩnh Định lại chỉ là

một người hầu. Vậy ngươi có thể tưởng tượng được nhà của Kha công tử kia giàu cỡ nào chứ?



Tiểu Phương vừa ăn bánh bao chấm nước ấm, vừa ra sức nói chuyện.



Tiểu Vân nhướng mày, tỏ vẻ cô cũng cảm thấy rất ngạc nhiên với

tin tức khiến người ta khó mà tưởng tượng này. Sau đó hỏi:



- Vậy ngươi vẫn muốn làm người hầu cho Kha lão gia chứ?



Lý tưởng ban đầu của Tiểu Phương là trước tiên đến chỗ Chu mẹ

mìn, sau đó để bà ta giới thiệu đưa cô ấy vào một nhà tốt; nhà tốt mà

Tiểu Phương có thể tưởng tượng đương nhiên là phú hộ địa chủ đứng đầu

huyện Vĩnh Định này____nhà Kha lão gia.



- …….Ừ, vẫn muốn. Cho dù làm nô tài của nô tài, cũng là người có tiền nhất huyện Vĩnh Định. Bất kể làm nô tài cho ai, có thể ăn no mới

là quan trọng nhất.



Trước mắt Tiểu Phương chỉ có giấc mộng này.



- Có điều, Tiểu Vân, ngươi nói xem, nếu ta bán thân vào nhà Kha

lão gia, vậy ta là nô tài của gia nô hay là nô tài của Kha công tử kia?



- Theo lý thuyết, mọi thứ của nô tài đều là của chủ nhân. Kha

lão gia có nhiều tiền đến đâu đi nữa cũng không thể nói là thuộc về

chính ông ấy.



Tiểu Vân tuy chỉ đoán nhưng cảm thấy mình đoán rất có lý.



- Cũng đúng.



Tiểu Phương thận trọng gật đầu:



- Cho nên bây giờ ta biết rồi, sau này nếu được bên trên thưởng

cho cái gì cũng không thể để bên người, tốt nhất là nhanh chóng mang về


Hiếm có người như Tiểu Phương không tự thương xót cũng không cầu xin lòng thương hại, các nha hoàn cảm thấy đứa trẻ này rất không tệ,

phô bày vị trí của mình rất đường hoàng, không có ý đồ khơi gợi lòng

thương hại của người khác để dễ dàng thu được lợi ích.



Cho nên, có vài nha hoàn tìm ma ma quản lý của mình, nói là dù

sao xe ngựa của mình cũng còn chỗ trống, đến lúc đó tiện thể đưa đứa trẻ kia vào thành.



Thế là, tính toán cơ bản nhất của Tiểu Vân xem như đạt thành.



Nhưng chuyện tốt không chỉ có vậy. Kha Minh là người tỉ mỉ, dĩ

nhiên quan sát được tình bạn cực tốt giữa Tiểu Vân và Tiểu Phương, sau

đó lại hỏi Vương Thi Thư, biết Tiểu Phương định đến huyện thành tìm

người môi giới bán mình làm nha hoàn cho nhà giàu.



Trong lòng suy tư một lát, cậu đưa ra quyết định_____cậu sẽ đưa

Tiểu Phương đến huyện thành, trước tiên giúp cô bé ghi hộ tịch ở chỗ mẹ

mìn, sau đó trực tiếp bảo thủ lĩnh trang nhà mình mua lại, cho làm việc

trong trang, cậu không dám nói sẽ cho Tiểu Phương tiền đồ xán lạn, nhưng ăn no mặc ấm là không thành vấn đề. Huyện thành lại gần nhà cô bé, ngày lễ ngày Tết có thể để cô bé về nhà thăm người thân, đây chính là an bài tốt nhất, cũng không phí chuyện gì.



Bởi vì Kha Minh thấy đây chẳng phải chuyện to tát nên không đặc

biệt nói với Tiểu Vân, chỉ bảo thôn trưởng nói với phụ mẫu Tiểu Phương

một tiếng, mọi chuyện liền lo liệu xong xuôi. Trọng điểm cậu quan tâm

đương nhiên chỉ đặt trên người thân của mình_____ngày hôm sau cậu dẫn

Tiểu Vân lên núi, để Tiểu Vân bái kiến Trần phu nhân. Trần phu nhân tuy

không đặc biệt chú ý tới Tiểu Vân nhưng ít nhất không hề bài xích đuổi

người, để mặc Tiểu Vân ngồi bên cạnh chép kinh thư, đây là khởi đầu rất

tốt. Kha Minh cảm thấy bước này của mình đi đúng rồi, gánh nặng trong

lòng cuối cùng cũng giảm bớt một ít, có dũng khí nhìn lạc quan về tương

lai hơn.



Kha Minh hiện tại chỉ cần di mẫu sống tiếp, sống khỏe mạnh đến

khi rời khỏi Thận Nghiêm Am, đến khi tận mắt nhìn thấy những kẻ ác kia

chịu báo ứng.



Chỉ mong……đứa trẻ tên Bạch Vân nọ có thể khiến di mẫu thay đổi một chút