Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 142 :

Ngày đăng: 01:29 19/04/20


Ngày rời khỏi thôn Tiểu Quy, Kha Minh lên núi bái biệt di mẫu, lúc ra khỏi viện mà di mẫu sống, cậu nghe tiếng kêu của Hạ

Nguyên____



- Này! Ngươi chắc chắn là cố ý! Nếu không phải ta nhanh như chớp thì bóng đã nện vào mặt ta rồi!



- Bóng hình tròn, ta nào biết nó sẽ lăn đi đâu?



Giọng điệu vô tội.



- Hừ! Đừng có giả bộ, xem bóng!



Muốn đánh thì mọi người cùng đánh! Xem công phu chân của ta đây!



Hạ Nguyên lúc này không khỏi oán hận sự linh hoạt bẩm sinh của

Tiểu Vân, tên kia cứ như hễ bóng chạm vào chân cậu là biết ngay bóng sẽ

bay đi đâu vậy, đoán được chỗ bóng bay đến, trước tiên là né ra, sau đó

vững vàng nhấc chân đón bóng, thật tức chết người mà!



- Các ngươi sao tự mình chơi thế. Đá qua đây với!



Hạ Minh thấy trận đấu xúc cúc đang yên đang lành lại trở thành

trò đùa của hai người kia, điều này khiến người bị vứt sang một bên sao

mà chịu nổi?



- Lấy thêm một quả bóng tới!



Triệu Nguyệt thấy Hạ Minh chạy tới chạy lui quanh quả bóng mà

hai người kia đá qua đá lại thì cất giọng gọi người hầu đi lấy thêm bóng tới. Bóng vừa đến tay, cậu liền nhắm chuẩn ngay gáy Tiểu Vân mà đá!



Kha Minh nhíu mày, kêu lên:



- Bạch Vân! Phía sau____



Không cần Kha Minh nhắc nhở, Tiểu Vân sớm đã cảm nhận được tiếng gió phía sau, cô nghiêng đầu, quả bóng kia sượt qua tai trái cô, cuối

cùng đập trúng vai Hạ Minh.



- Này! Ngươi tránh cái gì? Ai bảo ngươi tránh?!



Triệu Nguyệt giậm chân trách mắng.



Tiểu Vân không để ý tới Triệu Nguyệt, tập trung tinh thần đá quả bóng mà Hạ Nguyên đá qua trở lại; còn Hạ Minh sau khi phủi phủi vai thì nhặt bóng lên, lớn tiếng nói với Tiểu Vân:



- Bạch Vân, ngươi thử đồng thời đá hai quả bóng xem. Nếu ngươi làm được, ta cũng tặng ngươi một quyển sách!



Cô có thể nói, kỳ thực một quyển cô cũng không muốn không? Có

thể đừng kéo cô đá bóng không? Cô còn muốn đi chép sách luyện chữ nữa

đây này.


- Huynh cầm đi.



Nghĩ đến việc sau này Kha Minh còn gửi sách nữa, có lẽ đều là sách hữu ích cho khoa cử. Cô bèn nói:



- Sau này sẽ còn nhiều sách nữa, huynh đều có thể sao chép lại.

Nếu những quyển sách này có thể khiến thôn chúng ta cho ra một trạng

nguyên thì tốt quá.



Vương Thi Thư trân trọng nhận sách, cười có chút gượng gạo, trầm giọng nói:



- Đây cũng là nguyện vọng của huynh.



Song, tháng ba hai năm sau, thôn Tiểu Quy vẫn chưa cho ra một tú tài. Bởi vì người gánh vác hi vọng của cả thôn - Vương Thi Thư vào hai

ngày trước khi thi bị nhiễm phong hàn, toàn thân sốt cao, tay chân bủn

rủn không nhấc nổi người dậy. Ngày đến trường thi, cậu gắng gượng được

hai bạn học đỡ vào, cuối cùng ngất xỉu trong trường thi.



Thôn Tiểu Quy muốn cho ra một tú tài, chỉ có thể đợi thêm ba năm nữa; trong khi thôn Đại Thụ trong năm này lại cho ra vị tú tài thứ hai. Vì thôn Đại Thụ vui mừng quá độ, hầu như ăn mừng suốt nửa năm, tháng

nào cũng kêu gánh hát đến hát bài “Kim bảng đề danh”, ầm ĩ đến gà mái

thôn Tiểu Quy cũng không đẻ trứng được. Cho nên người thôn Tiểu Quy giận điên lên, cùng chung mối thù, thề rằng lần thi tú tài sau, thôn Tiểu

Quy phải thi đậu hai tú tài.



Lời nói hùng hồn này thoáng chốc truyền khắp ba thôn kia, khiến vô số người cười rớt răng.



Nhưng, hai năm rưỡi sau, những người từng cười rớt răng nọ lại

kinh sợ trợn to mắt. Bởi vì, cái thôn thổ phỉ Tiểu Quy ấy, cái thôn

nghèo hầu như toàn bộ thôn dân một chữ to cũng không biết ấy lại thật sự cho ra được hai tú tài.



Tú tài thứ nhất: Vương Thi Thư.



Người này không có gì bất ngờ, dù sao tất cả mọi người đều biết, nếu không phải ba năm trước lúc gần thi bị bệnh nặng thì vị tú tài đầu

tiên của thôn Tiểu Quy suốt mấy trăm năm qua đã xuất hiện từ lâu. Cái mà Vương Thi Thư thiếu không phải là học vấn, mà là vận may. Lần này,

không có vận rủi quấn thân, cậu đương nhiên thi đậu tú tài.



Tú tài thứ hai: Bạch Vân.



Bạch Vân là ai? Người của những thôn khác đều chưa từng nghe

nói, chỉ biết đó là một đứa trẻ mười tuổi. Một tú tài mười tuổi, quả

thực là thần đồng! Thôn Tiểu Quy từ khi nào lại có một nhân vật kỳ tài

như thế? Tại sao trước đây chưa từng nghe nói?



Tất cả mọi người nghe ngóng về thôn Tiểu Quy đều không nghe ra

nguyên cớ. Thôn Tiểu Quy chỉ đưa ra tin tức, thần đồng này chưa từng đến học đường ngày nào, mọi kiến thức đều do các ni cô Thận Nghiêm Am trên

núi truyền dạy; mà đứa trẻ ấy lại chỉ là một tiểu tử làm thuê cho Thận

Nghiêm Am, bình thường bận bịu chẻ củi làm việc, không có thời gian rảnh đọc sách, lần này chỉ tùy tiện đi thi lại thi đậu, hết thảy đều là

ngoài ý muốn…