Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 15 :

Ngày đăng: 01:29 19/04/20


Sau khi lãnh đạo đội xúc cúc nhà mình đánh bại đội xúc

cúc hoàng gia không chút lưu tình, Hạ Nguyên không hề có vẻ đặc biệt đắc ý, bảo người khác dẫn tất cả cầu thủ đến “Vạn Vị Lâu” đắt nhất kinh

thành ăn mừng một bữa, còn cậu thì sau khi tắm rửa sạch sẽ mồ hôi và bụi bẩn trên người, ăn mặc chỉnh tề, cưỡi ngựa vung roi, chạy thẳng đến

phía bắc kinh thành.



Tuấn mã lao nhanh như gió trên quan đạo, chỉ qua thời gian hai

khắc đã đến “Đăng Cao Lâu” nổi danh nhất cổng thành bắc; cậu gọn gàng

nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho hộ vệ đuổi theo phía sau, bước nhanh

vào, lúc ngang qua người phục vụ niềm nở tươi cười đón khách ở cửa thì

tiện tay quăng một thỏi bạc, hỏi:



- Thế tử Minh Tuyên hầu phủ đang ở gian nào?



- Chào Hạ nhị gia, thế tử gia đang ở “phòng chữ Lan”.



Người phục vụ không dám dây dưa nửa khắc nào, không hề nói lời

thừa, trả lời đơn giản rõ ràng. Vừa nói xong, mắt hoa lên, bóng lưng cao ngất của Hạ nhị gia sớm đã biến mất nơi thang lầu, chỉ loáng thoáng

nghe tiếng cửa gian phòng nào đó ở lầu ba mở rồi lại đóng.



Trong “phòng chữ Lan” bày trí khoảng mười chậu lan quý giá đang

lúc nở hoa, trong không khí thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt như có như không, chỉ có thể yên lặng thưởng thức, nếu có chút ồn ào nào cũng sẽ

không cảm nhận được hương thơm.



“Rầm!”



Sau khi tiếng đóng cửa hơi lớn kia phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng, Kha Minh biết ngay sự yên tĩnh hôm nay đến đây là chấm

dứt, mở mắt ra thì thấy Hạ Nguyên vẻ mặt không vui ngồi đối diện, nhìn

cậu chằm chằm.



Kha Minh cười khẽ, hỏi:



- Chẳng lẽ tin tức của ta sai à? Hôm nay đội xúc cúc trấn quốc công phủ không đại thắng đội xúc cúc hoàng gia?



- Đương nhiên là thắng.



- Vậy ngươi tại sao không có dáng vẻ tươi cười?



Hạ Nguyên lập tức kéo hai bên khóe môi lên thật cao, tạo một nụ cười giả tạo, chứng minh bổn công tử có cười.



Kha Minh cười lắc đầu.



- A Nguyên, ơ, không đúng, ta luôn quên mất nên gọi ngươi là Đoan Phương, ngươi đã hai mươi tuổi, có tên tự rồi.



Hạ Nguyên khoát khoát tay.



- Người trong nhà muốn gọi sao cũng được. Cái tên Đoan Phương cứ để người ngoài gọi, ngươi vẫn gọi A Nguyên đi.



- Được rồi; A Nguyên, tâm trạng ngươi tại sao không tốt? Có thể

đánh bại đội hoàng gia đầy cao thủ tụ tập cũng là thành tựu rất lớn mà.



- Chuyện như vậy, cao hứng một lát là được, không cần luôn để trong lòng.



Hạ Nguyên hiện tại không hề muốn nói về xúc cúc.



- Ồ, thật hiếm khi nghe ngươi nói lời như vậy.



Xúc cúc luôn là loại hình vận động yêu thích chung của các quý

công tử kinh thành, có khi chỉ vì một trận thắng thua mà bất hòa vung

tay đánh nhau cũng không ít. Hạ Nguyên thân là một cao thủ xúc cúc, lại

tự hào về kỹ thuật bóng của mình, hiếm khi hạ được đội mạnh như đội

hoàng gia, sao lại không vui vẻ cả ngày chứ?



Hôm nay không có dáng vẻ vui mừng thì thôi, lại còn bộ mặt mất hứng, thật kỳ lạ.



- Thi đấu xong rồi, không cần nhắc nữa.



Hạ Nguyên khoát khoát tay, hỏi:



- Mấy ni cô bị đày đến Thận Nghiêm Am ở Vô Quy Sơn hai ngày

trước trở về Trấn Ninh Am rồi, kể cả di mẫu của ngươi và hai phu nhân

khác cũng cùng về, nhưng tiểu tử Bạch Vân kia sao lại không đi cùng?

Trong thư rõ ràng cậu ta đã nói sẽ lên đường chung với các ni cô để tiện chiếu cố lẫn nhau. Kết quả hôm nay người hầu báo cáo với ta, Bạch Vân

căn bản không có trong đám người đó!



Bàn tay mang theo cơn giận vỗ lên bàn mấy cái, thấp giọng mắng:



- Cậu ta một mình lên kinh đi thi, sao lại không biết điều như

thế, cứ hành động tùy hứng, chưa bao giờ biết phân nặng nhẹ! Những cử

nhân khác, có ai mà không thấp thỏm vào kinh thật sớm lo chuẩn bị thi,

chỉ hận không thể không ăn không ngủ, đem tất cả các sách thánh hiền

nuốt vào trong bụng. Mà cậu ta kìa! Một kẻ lơ tơ mơ như vậy, lại chưa

từng để tâm chuyện khoa cử, vậy mà cứ đầu xuôi đuôi lọt, một hơi kiếm

được thân phận cử nhân…….ta cũng sắp hoài nghi đề thi khoa cử triều ta
- Vậy thì phiền ma ma. Mẹ tôi có một biểu muội tên Thuận Nhi,

hiện giờ khoảng trên dưới bốn mươi tuổi nhưng đã mười mấy năm chưa liên

lạc, không biết bây giờ bà ấy còn làm việc trong quý phủ nữa hay không.



- Tên Thuận Nhi? Cái tên này rất bình thường, rất nhiều người

trong phủ từng có tên Thuận Nhi hoặc A Thuận, sau đó mới được chủ tử đổi tên. Không biết trong đó có người mà cô muốn tìm hay không……



Bà hầu cố suy nghĩ, lại hỏi:



- Có nói họ gì không? Có nhớ từng hầu hạ chỗ nào không?



Tiểu Vân cũng ra vẻ khổ sở suy nghĩ.



- Tôi thật sự không nhớ là họ gì. Nghe mẹ tôi nói…….hình như

từng hầu hạ trong thư phòng, chuyên mài mực cắt giấy thu xếp sách vở cho tiểu thiếu gia. À! Đúng rồi, mẹ tôi nói người tên Thuận Nhi đó còn có

một tỷ muội tốt cùng nhau trưởng thành nữa, tên là Quế Hoa.



- Quế Hoa…….A! Quế ma ma!



Vẻ mặt bà hầu vốn đang mờ mịt nhăn nhó, vừa nghe nói đến tên Quế Hoa thì thần sắc thay đổi hẳn, nhìn chằm chằm vào Tiểu Vân, nhìn từ

trên xuống dưới, giống như muốn nhìn ra gì đó trên mặt cô, lắp bắp hỏi:



- Mẹ cô là biểu tỷ của Lý Thuận Nhi?



- Vâng, phải, là quan hệ bạn dì. Nghe mẹ tôi nói, hai biểu tỷ

muội họ tướng mạo rất giống nhau. Mà tướng mạo của tôi cũng giống với

mẹ, không biết tôi và Thuận Nhi kia có giống nhau hay không.



Tiểu Vân vẻ mặt ngây thơ nói.



- Giống, cực kỳ giống.



Bà hầu lẩm bẩm nói, sau đó nhảy dựng lên:



- Cô đợi chút, ta đi tìm ma ma quản lý tới, để bà ấy gặp cô! Chuyện này ta không làm chủ được! Cô đợi đấy, đừng đi!



Bà hầu luống cuống, ngay cả cổng cũng quên đóng, lập tức chạy vào trong, bỏ hai người ở lại.



- Tiểu Vân, bà ấy thế này là?



- Chúng ta đi.



Tiểu Vân kéo tay Tiểu Phương, nhấc cao làn váy, nhanh chân chạy đi.



- Nhưng, không phải ngươi muốn tìm người ư, sao lại chạy?



Tiểu Phương bị kéo, đành phải chạy theo.



- Ta không phải muốn tìm người. Ta chỉ đang xác nhận một việc mà thôi.



Chẳng mấy chốc hai người đã chạy đi rất xa, xa đến mức không còn nhìn thấy mái ngói của Chiêu Dũng hầu phủ nữa.



Thân là người thôn Tiểu Quy, đôi chân khỏe mạnh là điều tất yếu, cho nên hai người chạy nhanh suốt một khắc mãi đến cổng nội thành mới

dừng lại cũng chỉ hơi thở gấp.



- Được rồi, hôm nay cám ơn ngươi, Tiểu Phương. Ngươi mau đón xe

về Minh Tuyên hầu phủ đi, đừng để lỡ công việc của ngươi. Bộ y phục trên người này, ta giặt xong sẽ trả cho ngươi, ta cũng nên về chăm sóc mẹ ta thôi.



- Y phục thì không gấp. Ngươi cần cứ giữ lại cũng không sao. Hôm nay ta được nghỉ, không về vội, hay là ta với ngươi cùng đến khu ngoại

thành thăm Bạch thẩm nhé.



- Mẹ ta bây giờ vẫn còn yếu, ngươi đến, bà ấy sẽ gắng gượng ngồi dậy tiếp đãi ngươi, đến lúc đó ngươi cũng không thoải mái. Cho nên đợi

lần sau ngươi rảnh ta sẽ dẫn ngươi đi gặp mẹ ta, dù sao hai mẹ con chúng ta ít nhất trong vòng nửa năm vẫn ở lại kinh thành, muốn gặp lúc nào

cũng được. Ờ, hai lượng bạc của ngươi nè, cất đi.



Cô rút hai cây trâm bạc trĩu nặng trên đầu xuống nhét vào tay Tiểu Phương.



Tiểu Phương nhận lấy, cẩn thận bỏ vào trong ngực cất kỹ. Cô gật đầu nói:



- Cũng phải. Vậy được, hẹn lần sau, ta về chuẩn bị ít dược liệu, đến lúc đó cho thẩm bồi bổ sức khỏe.



Hai người tạm biệt xong, Tiểu Vân nhìn theo Tiểu Phương lên một

chiếc xe lừa chở khách rời đi, sau đó mới xoay người từ từ nhấc bước. Cô đi rất chậm, do tập trung suy nghĩ nên hoàn toàn không chú ý xung

quanh, vì thế khi cô thình lình bị người khác dùng sức túm lấy một cánh

tay, kéo ra sau, cả người dựa vào tường, thân thể vốn nhanh nhạy của cô

lại không kịp ứng biến.



Sau đầu Tiểu Vân bị đụng nên mắt hơi nổ đom đóm, nhất thời không nhìn rõ người tập kích là ai nhưng lại nghe được tiếng nghiến răng

nghiến lợi của kẻ hành hung____



- Bạch-Vân, cái bộ dạng quỷ gì của ngươi thế này!