Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 171 :

Ngày đăng: 01:29 19/04/20


Thư phòng của Hạ nhị gia ở trấn quốc công phủ dù là người trong nhà cũng không được phép tùy tiện vào, chớ nói chi là người

ngoài. Phần lớn bằng hữu của Hạ nhị gia ngay cả thư phòng nằm ở đâu cũng chưa chắc biết; nhưng hôm nay, thư phòng của Hạ nhị gia lại bất ngờ

nghênh đón một vị khách lạ, hơn nữa còn là một vị khách ở trong đó gần

hai canh giờ vẫn chưa ra ngoài.



Điều này khiến bọn người hầu và nha hoàn theo Hạ nhị gia nhiều

năm không khỏi sinh vài phần kính trọng với người nọ, biết rằng về sau

phải cẩn thận hầu hạ vị này.



- Tuy ngươi chép rất nhanh nhưng đừng có ham nhanh mà chép nhầm. Nên biết rằng đôi lúc chỉ sai một chữ nhưng ý biểu đạt ra có thể sẽ

khác một trời một vực đấy.



- Yên tâm, ta thạo chép sách lắm, trước nay chưa chép sai bao giờ.



Đây là thành quả tôi luyện trong Thận Nghiêm Am suốt mười năm.

Bạch Vân bây giờ tay nhanh mắt cũng nhanh, đầu óc còn có thể chép tới

đâu học thuộc lòng sơ sơ tới đó.



Lúc này thứ mà Bạch Vân đang đưa tay chép rất nhanh là những

trọng điểm trước khi thi do Hạ Nguyên nhờ người mang ra từ Quốc Tử Giám, trong đó bao gồm văn chương do các quan chủ khảo ra đề kỳ này từng viết cùng với những lời bình luận và chú giải khi đọc sách, vừa vặn có thể

khiến Bạch Vân nắm được phương hướng ra đề có thể có của kỳ thi mùa xuân này cùng với sở trường của các quan giám khảo.



Quốc Tử Giám không hổ là nơi đại nho tụ họp, cho nên các giám

sinh có đầy đủ tài nguyên thi cử, cũng như lượng sách được cất giữ phong phú nhất; trong Tàng Thư Các còn có những đề thi kỳ trước và những bài

thi ưu tú có thể tham khảo______dĩ nhiên, tất cả sách vở có ích cho khoa cử trong Quốc Tử Giám đều được Hạ Nguyên sao chép lại gửi cho Bạch Vân

suốt mười năm nay.



Lần này trước kỳ thi lớn, tất cả giám sinh sắp dự thi đều được

các đại nho dốc hết tâm huyết chuyên tâm biên soạn ra trọng điểm trước

khi thi để họ có được nhiều ưu thế hơn so với các sĩ tử từ các châu quận khác đến dự thi___dĩ nhiên, phần ưu thế này hiện đang được phục chế

trong tay Bạch Vân.



Bất kể Hạ Nguyên lúc này có đau đầu cỡ nào về chuyện Bạch Vân là nữ nhi lại cả gan giả làm nam nhi tham gia khoa cử, cậu vẫn chưa tìm

được phương pháp giải cứu cho cái đầu cô bởi hành vi nghiêm trọng nếu

truy cứu đủ để mất đầu này. Nhưng, trước khi đó, ít nhất cậu có thể giúp cô đạt thành tâm nguyện thi trạng nguyên_____nếu cuối cùng cô vẫn bị

mất đầu thì chí ít cũng là sau khi thỏa nguyện ước mong…….



Mặc dù tin tưởng năng lực chép sách của Bạch Vân, nhưng để phòng ngừa ngộ nhỡ, Hạ Nguyên vẫn giúp cô đối chiếu từng trang từng trang

một. Không lâu sau, cuối cùng cậu không nhịn được mà chê bai:



- Thể chữ Đài Các……..



Cậu khinh thường bĩu môi:



- Ta nói này, ngươi có thể viết ra khí khái của chính mình hay không?



- Thi khoa cử không cần thể chữ có khí khái. Thể chữ quá khí

khái ngược lại ảnh hưởng đến việc giám khảo chấm bài cho điểm, cho nên

sĩ tử khi đi thi nhất định phải dùng thể chữ Đài Các để viết____những

lời này không phải trước kia ngươi đã nói với ta trong thư sao?



Bạch Vân không để ý đến lời phê bình của Hạ Nguyên, động tác sao chép trên tay vẫn không ngừng, dù đang đấu võ mồm cùng cậu nhưng những

con chữ dưới ngòi bút cô vẫn không mảy may nhầm lẫn hay xốc xếch.



- Không có sĩ tử nào cả đời chỉ viết thể chữ Đài Các cả. Trừ thi khoa cử và công văn quan trường, những thứ khác như thư từ qua lại

tuyệt đối không dùng thể chữ này, ngươi phải có phong cách chữ của chính mình, bằng không khó mà có chỗ đứng, đạt được sự tôn trọng trong những

người đọc sách.


- Chép xong nhanh lên. Triệu Nguyệt đã nói là chỉ có thể mượn

hai canh giờ, nếu không trả về Quốc Tử Giám thì người cho mượn sẽ lo

lắng.



- Được.



Bạch Vân trả lời.



Tay cô tăng nhanh tốc độ, kiểu chữ hơi phóng túng, không còn

ngay ngắn trầm ổn nữa nhưng lại có vẻ lưu loát sinh động, cực kỳ thoải

mái. Hạ Nguyên hơi cau mày, cảm thấy thể chữ Đài Các không ngay ngắn thế này cũng khá đẹp.



Không đến thời gian một khắc đồng hồ đã chép xong toàn bộ, Hạ

Nguyên ở bên cạnh thu xếp lại tất cả các bản chép rồi đem bản gốc do

Triệu Nguyệt lén lấy ra cất vào trong hộp, cầm trên tay nói:



- Những bài này xuất xứ từ một giám sinh rất được các đại nho

Quốc Tử Giám xem trọng, cho rằng hắn dù không thi đậu nhất giáp thì ít

nhất đậu được nhị giáp tiến sĩ chắc chắn không thành vấn đề. Không biết

trong điều kiện gần như nhau, ngươi có thể vượt qua hắn không?



Bạch Vân không hào hùng vạn trượng mạnh miệng nói những lời đao to búa lớn mà chỉ nhún nhún vai.



- Không biết. Dù sao thì những sách đã đọc qua ta đều nhớ hết,

kể cả những văn chương và bài thi ngươi thỉnh thoảng gửi tới, nếu vẫn

thi rớt thì chỉ có thể nói…….



- Ngươi đọc sách quá ít?



Hạ Nguyên tiếp lời. Câu này hầu như trong mỗi bức thư cậu gửi cho cô đều phải viết.



- Không. Là phương hướng học mà ngươi cho ta hoàn toàn sai lầm.



Phải biết rằng, tất cả những sách vở văn chương mà cô đọc đều do cậu giúp cô chọn; cậu học cái gì, quyết định sách nào thích hợp thi

trạng nguyên thì sẽ gửi sách đó cho cô, sau đó hai người với trình độ

kiến thức ngang hàng tiến hành cãi cọ đấu võ mồm với nhau.



Nói cách khác, nếu cô có thể thi đậu tiến sĩ, thậm chí đậu trạng nguyên, vậy có nghĩa là kiến thức Hạ Nguyên học tập cũng có trình độ

đẳng cấp trạng nguyên. Không thể không nói, lúc ban đầu Hạ Nguyên ra sức giúp Bạch Vân như vậy là có chút tư tâm; cậu muốn chứng minh ngoài số

mệnh phú quý mà phụ mẫu đã cho cậu, bản lĩnh của chính cậu cũng đủ để

ngạo nghễ thiên hạ.



Thân là con cháu giới quyền quý đương triều, tuy quốc gia không

có công văn chính thức quy định các công tử quý tộc không được tham gia

khoa cử nhưng các thế gia quyền quý đều biết hoàng gia hi vọng khi chính họ đã được hưởng vinh hoa phú quý thì đừng tranh mất cơ hội chấn hưng

gia tộc của các quý tộc sa sút và sĩ tử hàn môn.



Cho nên, Hạ Nguyên luôn cảm thấy mình học hành rất tốt, ngay từ

nhỏ đã biết bản thân vô duyên với khoa cử, không thể dùng khoa cử để

chứng minh bản thân không thua kém với những người tài danh lan xa trong Hàn lâm viện. Đương nhiên, cậu cũng không có nguyện vọng đi thi; thi

đậu sẽ bị chỉ trích là chiếm mất con đường tiến thân của sĩ tử hàn môn;

thi không đậu, há chẳng phải là mất hết thể diện sao? Vì vậy, cậu thật

sự hi vọng Bạch Vân có thể thi đậu trạng nguyên____mãi đến trước khi

biết cô là nữ nhân, cậu luôn hi vọng như thế.