Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên
Chương 172 :
Ngày đăng: 01:29 19/04/20
Khi Bạch Vân cũng thu dọn xong phần bài thi mà cô sao
chép, dùng khăn vuông gói kỹ lại, đang định nhét vào túi trong ống tay
áo rộng thì bị Hạ Nguyên ngăn cản_______
- Đợi lát nữa còn phải gặp bọn Hạ Minh, ngươi nhét một quyển to
như vậy vào trong tay áo, trông rất kỳ cục. Ngươi là cử nhân, lại đang ở kinh thành, phải chú ý phong thái.
Cậu gọi Xuân Sinh tới nói:
- Ngươi sai người đưa những thứ này đến nhà Bạch công tử ở ngoại thành bắc.
Xuân Sinh nhẹ giong tuân lệnh, nhận lấy gói nhỏ rồi hành lễ cáo lui.
- Làm sao hắn biết nên đưa tới đâu?
Hạ Nguyên hừ nhẹ.
- Ngươi tới kinh thành đã bảy ngày rồi, những gì nên biết ta đương nhiên đều biết.
Ngay cả chuyện cô là nữ nhân cậu cũng biết, những chuyện khác có gì khó? Điều tra nơi ở trọ của hai mẫu tử Bạch gia căn bản không khó
chút nào.
Bạch Vân thấy cậu giống như là lại bốc lên lửa giận_____đối với
chuyện cô là nữ nhân, từ đầu đến cuối cậu vẫn luôn duy trì trạng thái
quái gở có thể phát cáu bất cứ lúc nào. Cô âm thầm bĩu môi, hỏi:
- Ta không thân với bọn Hạ Minh, gặp mặt chào hỏi xong không phải nên về đóng cửa đọc sách sao?
Là ai đã nói chuyện quan trọng nhất của cô bây giờ là bất kể
ngày đêm mưa nắng phải cột tóc đâm đùi** đọc sách? Lại còn có thời gian
rảnh đi ôn chuyện cũ với bằng hữu? Thành thực mà nói, đối với bọn Hạ
Minh Triệu Nguyệt, cô đã quên mất từ lâu rồi, chỉ nhớ mang máng một
người là kẻ ngu ngốc vung tiền, một người là kẻ quần lụa nịnh nọt.
(** Thời Đông Hán, có một người tên Tôn Kính siêng năng chăm
chỉ học tập, đóng cửa đọc sách từ sáng đến tối rất ít khi nghỉ ngơi, đôi khi nửa đêm canh ba lim dim buồn ngủ, vì không để cơn buồn ngủ ảnh
hưởng đến việc học nên Tôn Kính nghĩ ra một cách là tìm một sợi dây
thừng cột một đầu vào tóc mình, còn đầu kia cột lên xà nhà, như vậy khi
cậu đọc sách mệt mỏi ngủ gà ngủ gật, chỉ cần hơi cúi đầu thì sợi dây sẽ
kéo đau da đầu, nhờ vậy giúp cậu tỉnh táo tiếp tục đọc sách, về sau cậu
trở thành một nhà chính trị tiếng tăm lẫy lừng.
Tô Tần thời chiến quốc là một nhà chính trị nổi tiếng nhưng khi
còn trẻ học hành không nhiều, đến rất nhiều nơi đều không được ai chú ý, dù có hùng tâm tráng chí nhưng không được trọng dụng, bèn hạ quyết tâm
nỗ lực phấn đấu ra sức học hành. Do thường xuyên đọc sách đến đêm khuya, khi mệt mỏi lim dim muốn ngủ thì cậu sẽ dùng một cái dùi đã chuẩn bị từ trước đâm vào đùi mình, cảm giác đau sẽ khiến cậu tỉnh táo, lấy lại
- Yên tâm, ta tránh được. Cậu ta chỉ đẩy đến vai và cánh tay ta thôi, không có phát hiện ta quấn khăn bên dưới y phục.
May mà bây giờ đang là đầu xuân, vẫn còn mặc y phục dày, không dễ dàng bị nhìn ra sơ hở.
Đây là vấn đề khăn vải có bị phát hiện hay không ư? Hạ Nguyên hít sâu một hơi mới kiềm nén được thôi thúc muốn gào thét.
- A Nguyên, Triệu Nguyệt nói cậu ấy bị thương rồi, không chơi nữa, ngươi có muốn vào sân chơi tiếp không?
Hạ Minh chạy tới hỏi.
- Ừ……
Vốn cậu định gật đầu đồng ý nhưng khóe mắt lại liếc thấy mấy
tiểu thư tôn quý đang xuống ngựa nơi lối vào, hơn nữa ánh mắt họ còn
nhìn chằm chằm qua bên này bèn sửa lời nói:
- Các ngươi chơi tiếp đi, ta đưa Bạch Vân về. Cô ấy phải về ôn bài.
Hạ Minh cũng nghe tiếng ồn ào ở lối vào sân bóng, cậu nhìn qua, nhận ra những người đó thì kinh ngạc nói:
- Sao họ lại tới rồi? Không phải đều đi tham gia cuộc thi mã cầu do Tân An công chúa tổ chức ư?
Sân bóng thi đấu mã cầu ở ngoại thành thành tây. Hơn nữa hôm nay ở đây lại không có cuộc thi xúc cúc nào, họ tới làm gì nhỉ?
- Bọn ta đi trước.
Nhân lúc mấy nữ nhân kia còn chưa qua, Hạ Nguyên kéo Bạch Vân
trốn đến một cửa hông gần đó, thoáng cái liền không thấy bóng dáng.
Khi Hạ Minh cũng nghĩ đến việc chạy trốn thì đã không còn kịp
nữa, bởi các tiểu thư tôn quý hành động linh hoạt đã bước nhanh qua, túm lấy cậu chất vấn một trận_____
- Hạ Minh! Ngươi thật không phải bạn tốt, hôm nay chơi xúc cúc với Hạ nhị gia ở đây cũng không nói một tiếng_____
- Đúng vậy đúng vậy! Ngươi còn nói gần đây Hạ nhị gia bận chuyện khác, sẽ không tới sân bóng, chuyện này ngươi giải thích thế nào?
- Không phải ngươi đã nói lần sau lúc Hạ nhị gia chơi xúc cúc, ngươi nhất định sẽ báo cho chúng ta biết sao?
- Hạ nhị gia đâu rồi? Lúc nãy còn thấy chàng ấy ở đây mà.
Hạ Minh nhất thời đầu to như cái đấu, đáy lòng thầm oán trách Hạ Nguyên không phúc hậu, lúc chạy còn nhớ đưa Bạch Vân đi, sao lại quên
mất vị đường ca này, bỏ mặc cậu trong nước sôi lửa bỏng như vầy?