Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 18 :

Ngày đăng: 01:29 19/04/20


Hạ Nguyên dẫn Bạch Vân theo con hẻm nhỏ quanh trái quẹo

phải đi khoảng một khắc, cuối cùng cũng ra khỏi con hẻm dài kia. Vừa

bước ra ngoài, cảnh xuân tươi mới ập vào mặt, trước mắt tràn trề sức

sống, hẳn là đã đi vào một rừng hoa mênh mông bát ngát.



Đậu khấu sao đầu nhị nguyệt sơ (“Đậu khấu đầu cành khoảng tháng hai”, trích “Tặng biệt” của Đỗ Mục thời Đường, câu thơ dịch trích “Đường thi tuyển dịch”)……..



Hoa đào vẫn chưa hoàn toàn nở rộ, chỉ lưa thưa vài đóa, phần lớn là những nụ hoa li ti chấm hồng chờ ngày khoe sắc trên những chạc cây,

điểm trang thêm sắc đỏ mê người trong tán lá xanh non.



So với cảnh đẹp đồ sộ ngàn vạn cây hoa đào nở rộ, Bạch Vân càng

thích sắc xanh tươi tiêu biểu cho sức sống hơn, cho nên cô hít sâu một

hơi, để hơi thở mùa xuân căng tràn trong lồng ngực, rồi mới vô cùng

quyến luyến chậm rãi thở ra.



- Không ngờ trong khu vực hoàng thành lại có một khu rừng lớn như vậy.



Tuy cô vào kinh không lâu nhưng đã lĩnh hội sâu sắc cái gọi là

“tấc đất tấc vàng”, ở vùng đất kinh thành này, muốn sống cho ra hình

người cũng thật không dễ dàng.



- Nơi này là khu bên ngoài lâm viên hoàng gia, người bình thường không được vào.



- Vừa rồi ngươi chạy nhanh như vậy, là trốn ai thế?



Bạch Vân hỏi.



- Ta cần trốn ai chứ?



Hạ Nguyên hừ nhẹ.



- Được rồi, không phải trốn. Là không muốn gặp ai thế?



Bạch Vân rất không hiểu nổi việc các công tử quý tộc luôn thích

sửa lưng cách dùng từ của người khác, không được nói toạc móng heo ra mà cứ phải dùng sĩ diện bao bọc lại, kỳ thực ý nghĩa chẳng phải đều như

nhau sao.



- Triều ta nam tử hai mươi, nữ tử mười tám, thích hợp cưới gả.



Hạ Nguyên buồn bực nói.



Bạch Vân nghĩ nghĩ, nhìn cậu.



- Tháng một năm nay ngươi vừa qua lễ nhược quán, đồng nghĩa với

việc tuyên bố thiên hạ là ngươi sắp tìm đối tượng, cho nên……yểu điệu

quân tử, thục nữ hảo cầu? (câu gốc là một câu trong “Kinh thi”: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, Tiểu Vân đổi vị trí của nam nữ trong câu gốc)



- Năng lực thấy là không quên của ngươi có phải nhầm lẫn sai sót ở đâu không?



Hạ Nguyên trừng cô, “Kinh thi” là tác phẩm kinh điển truyền lại đời sau, há để cho cô chế bậy?



- Kiến thức học được không phải để dùng trong cuộc sống sao?



- Kẻ chỉ giỏi bắt chước, không biết sáng tạo như ngươi mà cũng hiểu cái gọi là dùng trong cuộc sống à?



- Không phải đang dùng sao?



Sự thật chứng minh, cô không phải là một con mọt sách. Cô lại quay về chủ đề trước đó:



- Mấy nữ nhân kia vừa ý ngươi, nhưng ngươi lại không vừa ý ai cả, cho nên không muốn gặp họ, đúng không?



Hạ Nguyên hừ nhẹ.



- Nữ nhân trong kinh thành không lẽ còn lợi hại hơn nữ nhân thôn Tiểu Quy? Có thể khiến ngươi đi cửa hông trốn tránh? Họ có cầm gậy đánh ngất ngươi, sau đó kéo ngươi về nhà gạo nấu thành cơm không?



Bạch Vân nhớ tới một hôn sự dũng mãnh làm kinh hãi khắp mười dặm tám thôn xảy ra ở thôn Tiểu Quy bốn năm trước.



Hạ Nguyên mở to mắt, suýt bị sặc nước miếng, bất chấp việc phê

bình một nữ nhân như cô lại nói loại chuyện xấu hổ kia một cách thản

nhiên như vậy, mặt cũng không hề đỏ! Cậu vội vàng hắng hắng giọng, hỏi:



- Có chuyện như thế à? Nữ nhân thôn Tiểu Quy các ngươi đều gả đi như vậy sao?



Điều này cũng quá kinh hãi rồi.



- Không phải ai cũng vậy. Chuyện này xảy ra bốn năm trước, chỉ có một vụ đó thôi.
Nhưng, khi cô nói xong, thấy Hạ Nguyên quay đầu nhìn mình chằm

chằm, không nói lời nào, gương mặt trắng trẻo của cậu ấy dường như hơi

ửng đỏ, không biết tại sao, cô cũng cảm thấy mặt mình cũng chợt nóng lên theo……



Họ đều cảm thấy khác thường nhưng ra sức xem nhẹ, vờ như bình thường, Hạ Nguyên khẽ ho, nói:



- Ừ. Hành động phong quan khi đó đã gây ra sóng to gió lớn, vị

đế vương ấy hầu như bị triều thần mắng thành một đế vương ngu ngốc ham

chơi mất ý chí; nhưng chức quan đã phong, ý chỉ đã hạ, “Khởi cư chú” (quyển ghi lại lời nói và việc làm của đế vương cổ đại, chủ yếu làm tư liệu cho sử sách) đã ghi lại, dù có thu hồi chức quan cũng không thể vãn hồi danh tiếng

của đế vương, sử sách đã ghi lại việc làm này của ông mất rồi. Nếu đã

như vậy, vị đế vương ấy dứt khoát xấu tới cùng, dù chức quan của cao thủ xúc cúc kia chỉ là một chức quan nhàn, vị đế vương ấy vẫn quyết định để ông ta làm chức quan đó cả đời.



Cho nên về sau vị đế vương ấy được đặt tên thụy là “Túc” (nghiêm túc), chính là có ý châm chọc trong đó.



- Tính tình quái đản cỡ này……



- Khụ!



Cậu nhắc nhở cô, nơi họ đang đứng bây giờ thuộc về hoàng gia đấy.



- Đây gọi là nam nhân đích thực nhất ngôn cửu đỉnh. Nói là làm,

làm là quyết đoán, đủ làm tấm gương sáng cho ta suốt đời.



Cô cũng rất biết nịnh nọt.



- Khụ khụ khụ!



Lần này là sặc thật.



- Khụ ba cái nghĩa là gì?



Bạch Vân không hiểu, đành phải khiêm tốn thỉnh giáo.



- Nghĩa là ta bị sặc.



Giọng nói đều đều vang lên.



“Phụt!”



Bạch Vân không nhịn được bật cười thành tiếng. Cô vừa cười vừa

muốn chế giễu cậu mấy câu, hại mình cũng bị sặc nước miếng theo, ho khan không ngừng.



- Đáng đời!



Hạ Nguyên cười nhạo trở lại, lúc này hai người đã ra khỏi rừng

hoa đào, mấy gia nô đã đợi ở lối ra từ lâu; cậu không đùa nữa, nói lời

kết thúc đơn giản cho đề tài vừa rồi:



- Cho nên ngươi phải biết, nghiện xúc cúc là bản tính của hoàng

thất. Nhiệt huyết của thái thượng hoàng dành cho xúc cúc không thua gì

vị đế vương phong quan cho cao thủ xúc cúc kia, nhưng từ khi vị đế vương ấy làm ra chuyện như vậy, bá quan luôn nhìn chằm chằm, kiên quyết không cho phép có thêm một vị đế vương nào làm loạn như thế nữa. Cho nên trận đấu xúc cúc ngày kia kỳ thực là tổ chức vì thái thượng hoàng, ngươi

trước tiên hiểu rõ điều này là được.



- Ừ, ta hiểu rồi.



Đúng lúc họ nói xong, mã phu đã dắt ngựa qua, chờ hầu hạ họ lên ngựa.



- Ta đưa ngươi về trước. Ngươi phải học được cưỡi ngựa, hôm nay

cưỡi chung với ta làm quen, đợi ngươi thi xong, ta sẽ từ từ dạy ngươi.



Do có người khác ở đây, Hạ Nguyên theo thói quen ra vẻ công tử tôn quý đạo mạo, giọng nói lãnh đạm, thái độ dè dặt.



- Ờ, được.



Bạch Vân thầm bĩu môi trả lời.



Khi họ đi đến trước con ngựa định leo lên thì mới đột nhiên phát hiện không biết từ lúc nào tay hai người luôn nắm chặt nhau, không hề

buông ra nhưng chẳng ai hay biết___



Bốn mắt kinh ngạc nhìn nhau, đồng thời nhanh chóng rút tay về, tự gãi gãi tóc mình.



Trong chốc lát, không ai nói nên lời.



Trong lòng dường như có muôn vàn suy nghĩ, lại dường như trống rỗng, chỉ đơn thuần là một sự bối rối không tên…