Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên
Chương 19 :
Ngày đăng: 01:29 19/04/20
Hạ Minh trợn mắt há hốc mồm chỉ về phía sân bóng, thần sắc ngẩn ngơ, giọng nói mơ màng:
- Công lực xúc cúc của cậu ấy thình lình tăng mạnh trong hai
ngày nay, hay là hai ngày trước, khi đá bóng với chúng ta, cậu ấy chỉ là đùa vui với chúng ta thôi, không hề có xíu nghiêm túc nào?
Nhìn Bạch Vân bị tất cả đội viên đội đỏ vây quanh mà vẫn như cá
lội, di chuyển như gió, lần nào đoạt được bóng cũng tận dụng triệt để,
chuyền bóng bất ngờ, đưa bóng chính xác cho thái thượng hoàng đá vào
khung thành ghi điểm. Nhìn dáng vẻ thái thượng hoàng mặt mày hồng hào
cao hứng, giơ hai tay nhảy cao hoan hô bất chấp thân phận phong
độ____quả thực còn thích thú vui vẻ hơn năm xưa khi đăng cơ làm Hoàng
đế, Hạ Minh chợt có loại kích thích muốn kháng nghị với ông trời, ông
nặn người cũng nặn quá thiên vị rồi đấy!
- Chuyện này phải đa tạ ngươi.
Hạ Nguyên lành lạnh nói, ánh mắt vẫn dán vào Bạch Vân.
- Đa tạ ta cái gì?
- Mười năm trước không phải ngươi đã tặng cô ấy quyển “Xúc cúc
du nghệ” sao? Cô ấy đọc sách luôn rất nhanh và hiệu quả, xem xong sách
thì cũng học xong nghề.
- Quyển “Xúc cúc du nghệ” kia ta cũng xem rồi, sao lại không học ra được bản lĩnh như vậy? Ta còn ngày ngày xuống sân luyện tập nữa,
trong khi Bạch Vân đâu có.
Hạ Minh kêu lên.
- Cho nên, đọc sách cho tốt rất quan trọng.
- Người như chúng ta không thể đi thi khoa cử, đọc sách cho tốt
để làm gì? Hơn nữa, mấy thư sinh đọc sách tốt kia cũng đâu có mấy ai đá
bóng giỏi.
Hạ Minh không cho là đúng.
- Cho nên, Bạch Vân…….là đặc biệt.
Hạ Nguyên khẽ lẩm bẩm.
- A? Ngươi nói gì?
Do tiếng reo hò cổ vũ xung quanh quá lớn nên Hạ Minh không nghe rõ Hạ Nguyên nói nhỏ cái gì.
Hạ Nguyên cười lắc đầu, nói:
- A Minh, ngươi nhìn kỹ Bạch Vân.
- Ừ, thế nào?
Hạ Minh nghe lời nhìn chăm chú vào gương mặt Bạch Vân.
- Có cảm thấy tướng mạo cô ấy giống nữ nhi không?
- Sao ngươi lại cho là vậy?
Hạ Minh không thể tin nổi quay đầu nhìn Hạ Nguyên:
- Bạch Vân rõ ràng là một tiểu tử tuấn tú, nếu nói trong kinh
thành có ai nam sinh nữ tướng nhất thì phải kể đến thám hoa lang kỳ
trước, tướng tá yểu điệu, lúc dạo phố bị mấy tiểu thư ngang ngược lột y
phục ra để kiểm nghiệm, vị thám hoa lang ấy sợ đến nỗi ngay cả Hàn lâm
viện cũng không vào, lập tức xin về Giang Nam làm huyện lệnh. Ngươi nói
xem, có vị thám hoa lang như châu như ngọc phía trước thế này, những nam nhân khác dù tướng tá có thanh tú đến mấy, cũng đâu ai xem những thư
sinh hơi đẹp hơn bình thường một chút là nữ nhân chứ?
Được rồi! Ngay cả ông trời cũng giúp cô ta.
Hạ Nguyên cảm thấy mình đứng về phía Bạch Vân, quyết định bảo vệ cái đầu trên cổ cô ta thật sự chính là thuận theo ý trời..….Còn nữa,
tướng mạo Bạch Vân không hề bình thường nhé! Cô ta đương nhiên không
phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng lại có khí chất đặc biệt mà người bình
thường không có, chỉ riêng đôi mắt hạnh vừa trầm tĩnh không gợn sóng vừa vô cùng giảo hoạt kia đã nói không hết ý vị rồi, vừa xung đột vừa hài
hòa, tóm lại rất khó để hình dung. Khách quan mà nói, những dung nhan
xinh đẹp chỉ có vẻ bề ngoài quả thực là nửa phần hấp dẫn cũng không có.
- A Nguyên, ngươi thân là người chỉ đạo đội đen, lát nữa có cần bảo Bạch Vân khiêm tốn lại chút không?
Hạ Minh nhắc nhở.
Hạ Nguyên nói, hai người đi về phía thái thượng hoàng.
- Tên Bạch Vân này vận may đúng là không tệ.
Hạ Nguyên chỉ mỉm cười, kỳ thực tâm tư đã trôi đi nơi khác, nghĩ xem giữa Bạch Vân và Triệu Tư Ẩn có quan hệ thế nào……
Hạ Minh quay đầu nhìn Hạ Nguyên, suy nghĩ, hơi lo lắng hỏi:
- A Nguyên, ngươi sắp xếp Bạch Vân tham gia trận đấu này là muốn để thái thượng hoàng và Hoàng thượng biết đến cậu ấy, đúng không?
Nhưng, sao ngươi có thể chắc chắn là Hoàng thượng biết Bạch Vân sớm hơn
thì sẽ ưu ái cậu ấy hơn? Có khi Hoàng thượng lại vì vậy mà nghiêm khắc
với bài thi của cậu ấy hơn nữa ấy chứ.
Sau Túc đế, thái thượng hoàng và Hoàng đế đều đặc biệt chú ý
không cho triều thần có cơ hội nói họ đắm chìm trong thú vui chơi giải
trí hay thiên vị người giỏi xúc cúc. Như vậy, nếu Bạch Vân may mắn có
thể tham dự kỳ thi Đình, đến lúc đó vì để không gây ra tranh cãi, Hoàng
đế nhất định sẽ càng thêm nghiêm khắc với bài thi của Bạch Vân để không
đến mức sau này truyền ra những lời đồn đại như “lại một người phong
quan nhờ xúc cúc”.
- Trong tình huống bình thường, đương nhiên tốt nhất là sau khi
Bạch Vân thi đậu tiến sĩ mới để Hoàng thượng biết đến năng lực xúc cúc
của cô ấy, như vậy sẽ không sinh ra lời đồn “phong quan nhờ xúc cúc”,
cũng khiến cho Hoàng thượng càng yêu thích Bạch Vân hơn.
Hạ Minh gật đầu, hỏi:
- Vậy, ngươi căn cứ vào đâu mà suy tính……
Hạ Nguyên đặt ngón trỏ lên môi, không nói gì cả, chỉ mỉm cười.
Hạ Minh không kiềm được lườm cậu, sau đó có chút ghen tị nói:
- A Nguyên, từ sau khi Bạch Vân đến kinh thành, toàn bộ tâm tư
của ngươi đều đặt vào cậu ấy, cứ hai ngày ba bữa là chạy đến chỗ cậu ấy, bằng không cũng sẽ giúp cậu ấy đi vơ vét văn chương khoa cử khắp thiên
hạ. Ta chưa từng thấy ngươi để tâm đến ai như vậy, ta cũng sắp nhịn
không nổi lòng ghen tị đây nè. Ta nói này, Bạch Vân rốt cuộc tốt chỗ nào mà khiến ngươi hao hết tâm tư giúp cậu ấy thu xếp? Cậu ấy chẳng qua chỉ là một thôn đồng chúng ta chơi chung mấy ngày khi còn bé mà thôi.
- Cô ấy rất thú vị, hơn nữa còn thông minh nhạy bén.
Cậu không thể nói nguyên nhân, chỉ có thể lo nghĩ trong lòng.
- Có thú vị đi nữa thì thế nào? Ta không tưởng tượng được tại sao ngươi lại để ý đến như vậy.
Thân phận chênh lệch rất lớn, những thiếu gia quyền quý như họ
chưa bao giờ xem xét việc qua lại với người có thân phận chênh lệch quá
nhiều, có lẽ thỉnh thoảng họ có thể trò chuyện hoặc chơi đùa vài lần
nhưng sẽ không để ý. Cũng như thôn Tiểu Quy khiến họ ấn tượng khó phai,
họ sẽ không muốn đến lần thứ hai; bạn chơi quen biết ở thôn Tiểu Quy,
quay đầu rồi nên quên mất mới phải.
Bản thân Hạ Nguyên cũng không phải người cảm tính, cậu ấy đã đi
qua rất nhiều nơi, quen biết rất nhiều người, tiếp xúc với đủ loại
người; nhưng dù là người xuất sắc hơn nữa, sau khi chia tay, cậu ấy cũng sẽ cho vào quên lãng. Vậy mà Bạch Vân lại cứ thành một ngoại lệ, mười
năm thư từ chưa từng đứt đoạn, sau mười năm vào kinh lại được cậu ấy săn sóc từng li từng tí, Hạ Minh cảm thấy điều này thực sự quá vô lý.
Hạ Nguyên trầm ngâm một lát, khẽ nói:
- Ngươi không hiểu.
- Ngươi toàn dùng những lời như vậy để qua loa với ta! Nếu ta
hiểu thì đâu cần hỏi ngươi, đương nhiên là không hiểu mới hỏi! Ta nghĩ
nát óc cũng không ra, ngươi có lý do gì để tốt với Bạch Vân chứ___á!
Đột nhiên, trong đầu Hạ Minh lóe lên một suy đoán kinh hãi,
khiến cậu thất thanh ngay tức khắc, thình lình kéo lấy ống tay áo Hạ
Nguyên, nhìn chằm chằm vào cậu, há hốc mồm không nói nên lời.
- Biểu cảm này của ngươi là sao hả?
Hạ Nguyên nhướng một bên mày, nhìn bộ dạng ngu ngốc của Hạ Minh, nghi ngờ tiểu tử này đang suy nghĩ mấy thứ bậy bạ linh tinh gì đó.
- A Nguyên ngươi___
Hạ Minh khó khăn phát ra tiếng, nhìn trái nhìn phải, cẩn thận đến bên tai Hạ Nguyên nói nhỏ:
- Ngươi, có phải vừa ý Bạch Vân rồi không? Có phải……ngươi muốn cùng cậu ấy kết, kết làm, làm khiết huynh đệ? (khiết huynh đệ: chỉ hai người nam có quan hệ đồng tính luyến ái)