Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên
Chương 231 :
Ngày đăng: 01:29 19/04/20
- Xuân Hà đâu?
Hạ Nguyên nhảy xuống khỏi con tuấn mã, ném dây cương cho mã phu
bên cạnh, sải bước đi về viện của mình, vừa đi vừa hỏi Xuân Sinh.
- Nhị gia, Xuân Hà sáng sớm đã đến Tiến Tấu viện của Môn Hạ Tỉnh rồi.
- Tiến Tấu viện?
Hạ Nguyên suy nghĩ, chợt hiểu ra:
- Hôm nay là ngày phát hành kỳ báo mới nhất.
Xuân Minh nhìn sắc trời, nói:
- Lúc này có lẽ sắp về. Nhị gia có gì căn dặn sao?
Tuy việc làm chân chạy là do Xuân Hà phụ trách nhưng mấy người bọn họ có thể làm thay việc của nhau bất cứ lúc nào.
Hạ Nguyên buồn bực đi tới cửa thư phòng mới nói:
- Thôi, không có chuyện gì.
Xuân Sinh không hổ là thủ lĩnh nhóm người hầu, ngoại trừ hầu hạ
chủ tử tỉ mỉ thận trọng và kín miệng ra, bản lĩnh quan sát sắc mặt càng
được tu luyện thuần thục. Dù hai ngày nay chủ tử không thể hiện quá rõ
ràng nhưng Xuân Sinh vẫn nhạy cảm phát hiện tâm tình nhị gia rất không
tốt, vì vậy mà hắn luôn cực kỳ cẩn thận hầu hạ, không dám mảy may sơ
sót.
Còn Xuân Hà, sở dĩ được phân công làm chân chạy là vì hắn bẩm
sinh khéo miệng, rất dễ dàng hòa nhập với người khác. Dõi mắt nhìn những người gác cổng của các nhà các phủ, các lại sai vặt của nha môn khắp
kinh thành, bất kể là người hà khắc, nghiêm túc hay quái gở, không có ai mà hắn không kết giao được. Tuy người ngoài thấy hắn lanh lợi nhưng kỳ
thực Xuân Hà hơi thiếu tâm nhãn_____ít nhất, hắn hoàn toàn không cảm
giác được tâm trạng chủ tử rất tệ, hơn nữa lúc này tốt nhất là đừng nhắc đến tên của người khiến cho tâm trạng chủ tử rất tệ kia.
- Nhị gia, đây là kỳ báo mới nhất, tiểu nhân mới lấy được, ngài có muốn lập tức đưa cho Bạch công tử không?
Vừa nhắc tới Xuân Hà, Xuân Hà liền xuất hiện, vả lại vừa xuất hiện liền nhắc đến người không nên nhắc.
Xuân Sinh lặng lẽ lui ra sau nhị gia, cố hết sức cách xa Xuân Hà.
- Đưa cho Bạch công tử? Ai nói với ngươi là đưa báo này cho cô ta?
Dường như cơn khó chịu đè nén dưới đáy lòng suốt hai ngày nay
cuối cùng cũng tìm được đường thoát, cậu nhìn Xuân Hà, mặt không biểu
cảm hỏi.
- Nhưng……không phải luôn lấy đưa cho Bạch công tử sao? Từ sau
khi Bạch công tử thi đậu cử nhân vào mùa thu năm ngoái, nhị gia đã căn
- Xuân Minh!
Xuân Sinh thấy người lỗ mãng xông vào thư phòng chính là người
trước giờ luôn bình tĩnh – Xuân Minh thì không khỏi giật mình.
- Ngươi sao thế?
Xuân Minh vội vàng tạ lỗi với Hạ Nguyên, không hề để ý tới người bị mình đụng đau đơ người kia, hắn khom người nói:
- Nhị gia tha lỗi, tiểu nhân thất lễ, lát nữa tiểu nhân sẽ đi
nhận phạt. Nhị gia cho phép tiểu nhân thưa lại, vừa rồi người bên dưới
tới báo, Kỷ Tiểu Phương cô nương bị người của Chiêu Dũng hầu phủ đánh!
- Kỷ Tiểu Phương?
Hạ Nguyên trừng Xuân Minh, nhất thời không nhớ ra người này là ai.
- Nhị gia, Kỷ cô nương là đồng hương của Bạch Vân công tử, hiện đang làm việc dưới bếp của Minh Tuyên hầu phủ.
Xuân Sinh vội vàng nói rõ.
Là cô ấy! Cô ấy sao lại bị đánh? Người đánh cô ấy còn là người
của Chiêu Dũng hầu phủ? Chiêu Dũng hầu tìm cô ấy không phải là để đánh
cô ấy đó chứ? Rõ ràng chỉ muốn hỏi thăm tin tức của “Bạch Muội” từ miệng Kỷ Tiểu Phương thôi, không phải sao?
Không cần Hạ Nguyên lên tiếng hỏi, Xuân Minh đã vội báo cáo tiếp:
- Kẻ sai người đánh Kỷ cô nương chính là một thị thiếp của Chiêu Dũng hầu. Thị thiếp đó là nữ nhi của Quế ma ma, rất được Chiêu Dũng hầu sủng ái. Hôm nay cô ta vô tình gặp Kỷ cô nương ở phố Nam, một lời không hợp bèn sai những bà hầu khỏe mạnh bên mình đánh người. Người phụ trách theo dõi Quế ma ma thấy tình hình không ổn, bèn vội vàng về báo.
- Vậy bây giờ thế nào rồi?
Phố Nam không xa đường Kim Dương nơi phủ quốc công tọa trấn,
bình thường đi bộ chưa đến hai khắc, còn cưỡi ngựa thì chỉ trong chốc
lát.
- Chắc là vẫn đang đánh.
Xuân Minh đưa ra phán đoán căn cứ vào sức chiến đấu của Kỷ Tiểu Phương, sau đó báo cáo tiếp:
- Tiểu nhân đã bảo mã phu đóng yên ngựa xong xuôi, đang chờ ở cổng lớn.
- Rất tốt.
Hạ Nguyên gật đầu, lập tức sải bước đi ra ngoài, lúc ngang qua
Xuân Hà ngã trên đất không dậy nổi, bước chân cậu hơi ngừng lại, nhìn
Xuân Sinh một cái rồi mới rời đi.
Xuân Sinh không hổ là thủ lĩnh nhóm người hầu, hiểu rất thấu đáo ý muốn của chủ tử, một tay hắn kéo cái hộp bị Xuân Hà cầm chặt trong
tay, phí sức như nhổ củ cải ra khỏi đất, khi chiếc hộp đến tay, chân hắn không chút trì hoãn, cùng Xuân Minh nối gót theo nhị gia ra ngoài.