Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên
Chương 22 :
Ngày đăng: 01:29 19/04/20
Hai ma ma che miệng cười khẽ. Với công chúa nhà mình mà
nói, nhị gia đương nhiên là tốt đến mức chỉ trên trời mới có, bất kỳ ai
so sánh cũng kém hơn.
- Ôi chao, công chúa điện hạ của tôi ơi, nếu nhị gia chỉ muốn
qua lại với người xuất sắc như ngài ấy, vậy cả đời này ngài ấy đừng mong kết giao được bằng hữu!
- Trước đây có người còn nói mắt nhị gia không chứa nổi chút
nhơ, khinh thường những người dưới tầng lớp quý tộc, không muốn qua lại. Mấy người đó nên tới xem vị bằng hữu này của nhị gia, chỉ là một thư
sinh quê mùa mà khiến nhị gia xem trọng như vậy, chứng minh nhị gia của
chúng ta xem trọng nhân phẩm, không dùng quyền thế danh lợi để đánh giá
người khác. Đổi thành bách tính bình thường ở kinh thành, có ai chịu để ý tới một kẻ nhà quê?
Vĩnh Gia công chúa bị hai ma ma trái một câu phải một câu khiến
nụ cười không dứt, dùng quạt lụa trong tay che miệng, sau khi cười thỏa
thích mới nói:
- Được rồi, đến cửa đông thôi. Hôm nay là ngày tốt A Trần ra
ngoài, tuy có người ngựa của Minh Tuyên hầu phủ ở đó, nhưng sợ người nhà Trung thư thị lang đến quấy rối, đòi nghênh đón chủ mẫu về gì gì đó.
Kha Minh dù sao cũng nho nhã, không ứng phó được thủ đoạn khóc lóc om
sòm của nữ nhân.
Nói đến đây, công chúa hừ lạnh:
- A Trần là thư đồng của ta, nhà mẹ đẻ cô ấy hiện giờ không ai
làm chủ, nhưng vẫn còn có ta! Ta không thể để A Trần về đó chịu khổ, ở
Thận Nghiêm Am chịu khổ mười hai năm đã đủ để cô ấy ân đoạn nghĩa tuyệt
với Liễu gia rồi.
Một ma ma hơi vén rèm trúc, bảo bà hầu bên ngoài dặn phu xe đánh xe, sau khi xe ngựa từ từ chạy đi, bà mới nói:
- Trần phu nhân quá mức hiền thục. Một người quá hiền lành sẽ luôn chịu thiệt thòi……
Nghĩ đến cảnh ngộ suốt nửa cuộc đời của Trần phu nhân, bất kỳ ai cũng không khỏi thở dài một tiếng ở hiền chẳng được gặp lành.
- Hiền thục không phải lỗi, lỗi của A Trần chỉ là gả nhầm người.
Vĩnh Gia công chúa than thở.
- Trong cái rủi có cái may, may mà có công chúa làm chủ cho Trần phu nhân! Nếu không, hai mươi năm trước chỉ sợ Trần phu nhân đã bị
người ta hại chết rồi.
- Ta cũng không thể giúp được gì. Lúc đó điều duy nhất ta có thể làm chính là đưa cô ấy đi Thận Nghiêm Am. Người khác cho rằng cô ấy bị
đày đến loại địa phương đó sẽ chết là cái chắc; nhưng ta biết, chỉ có ở
dưới sự quản lý của Định Hằng, cô ấy mới có con đường sống.
Liễu thị lang và vị bình thê của ông ta tình sâu nghĩa nặng, sợ
là không ngờ A Trần còn có thể sống quay về? Một người ngoài như bà, dù
quyền thế cực cao cũng không ngăn được một trượng phu dùng danh tiếng
thất xuất (7 điều mà người vợ thời xưa nếu vi phạm một trong đó cũng
đủ để bị đuổi ra khỏi nhà: 1/ Không con; 2/ Dâm đãng; 3/ Không kính thờ
cha mẹ chồng; 4/ Lắm điều; 5/ Trộm cắp; 6/ Ghen tuông; 7/ Có ác tật) để giam cầm thê tử của mình vào trong Trấn Ninh Am.
Có điều, trừ việc đó ra, chuyện mà một nữ nhân có quyền có thế
có thể làm không ít___chẳng hạn như, khiến Trần phu nhân lúc bị giam
không bị kẻ ác hãm hại; chẳng hạn như, khiến Liễu thị lang cả đời không
thể thăng quan.
- Phải đấy! Vị bình thê kia ra sức tuyên dương danh tiếng hiền
thục của mình trong giới quý phu nhân, nhưng cứ luôn mong mỏi đợi tin
Trần phu nhân qua đời, để bản thân được chiếm danh tiếng tốt của chính
thê.
- Hừ, sợ là đến khi ả chết rồi, Trần phu nhân vẫn sống lâu trăm tuổi đấy.
Vĩnh Gia công chúa ha ha cười khẽ, nói:
- Ta nghe Kha Minh nói, mười năm trước lúc nó đi Vô Quy Sơn thăm A Trần, trong lòng A Trần vẫn không muốn sống, người gầy như que củi,
dáng vẻ không còn gì lưu luyến; nhưng cách đây không lâu, A Trần theo
nhóm Định Hằng về kinh, nó đi gặp A Trần, thấy mà cứ tưởng như hai
người. Bây giờ tinh thần của A Trần cực kỳ tốt, không hề nhìn ra là một
phu nhân bốn mươi tuổi, nói đến điều này khiến ta cũng hứng thú, hôm nay nhất định phải nhìn cho thật kỹ, cũng nhân đó hỏi xem cô ấy làm thế
nào.
Tâm trạng Vĩnh Gia công chúa vô cùng tốt, vui vẻ chuyện phiếm
nhiều hơn cùng ma ma thân cận, trong lòng vẫn nghĩ đến người bằng hữu
Còn nếu mọi thứ…..không thuận lợi thì cũng không sao cả.
- Cũng đúng……
- Được rồi, mẹ không cần nghĩ nhiều như vậy, hết thảy đã có con.
Bưng cơm đã nấu xong lên bàn, giúp mẫu thân xới cơm, cô nói.
Bạch mẫu thở dài, nhận lấy chén, yên tĩnh ăn cơm.
Bạch Vân vừa ăn cơm vừa âm thầm so sánh những điểm khác nhau giữa Kha Minh và Hạ Nguyên.
Họ đều là những người mỗi năm đưa quà đến nhà cô. Đồ của Kha
Minh đưa rất hợp với quy củ, bình thường không có gì đặc sắc; đồ của Hạ
Nguyên đưa thì rất dụng tâm, tuy toàn là những thứ không bắt mắt nhưng
Bạch Vân có thể cảm nhận được sự tinh tế tỉ mỉ trong đó.
Kha Minh mỗi năm đều bảo thủ lĩnh trang đưa lương thực tới, đều
mang tính cảm tạ và khách sáo, bên trong không hề có tình cảm cá nhân,
tất cả quà tặng đều do thủ lĩnh trang mua về, đương nhiên không hề qua
tay cậu ấy. Đối với Kha Minh mà nói, Bạch Vân cô chỉ là một đứa trẻ nông thôn bình thường đến mức không thể bình thường hơn, chênh lệch giai cấp quá lớn với cậu ấy, cậu ấy chưa từng nghĩ chỉ là duyên bèo nước gặp
nhau mấy ngày mà đối đãi với cô như bằng hữu.
Đương nhiên, cách nghĩ của Kha Minh như vậy mới là bình thường.
Người không bình thường chính là Hạ Nguyên.
Chưa từng đứt đoạn việc gửi thư và vật phẩm cho cô, lúc mới bắt
đầu, Bạch Vân cảm thấy người này cực kỳ quái gở. Cậu ấy gửi cho cô lương thực tinh tế, vải vóc bền chắc giữ ấm, tất cả sách vở cần dùng trong
khoa cử, và một lá thư gây lộn đấu võ mồm với cô.
Đối với người chỉ gặp một thời gian ngắn mà thân phận lại chênh
lệch quá lớn, bình thường Bạch Vân cũng là nhìn thoáng qua rồi quên;
nhưng Hạ Nguyên lại dùng cách thức của cậu ấy buộc cô phải nhớ. Đến bây
giờ Bạch Vân vẫn không hiểu nổi khi đó Hạ Nguyên nghĩ gì. Một quý công
tử, dù cuộc sống nhàm chán đến mấy cũng không tới nỗi bận tâm đến một
đứa trẻ nông thôn cách xa ngàn dặm chứ nhỉ? Nhưng cậu ấy đã làm như vậy! Ban đầu cô oán thầm đầy bụng nhưng càng về sau thì tập mãi thành quen,
sau đó nữa lại trở thành mong đợi. Đôi khi Bạch Vân nghĩ, một người ý
chí kiên định như mình cũng bị Hạ Nguyên đánh gục, không thể không nói,
Hạ Nguyên thật là một nhân vật lợi hại.
Mà, nhân vật lợi hại này, hiện đang giận dỗi với cô.
Nhìn bộ dạng có vẻ sẽ giận rất lâu đấy.
Ôi, thật phiền phức____
Cô nên làm gì cho phải đây?
Bạch Vân thật sự cảm thấy rất oan ức, trận tranh cãi này không chỉ không đúng lúc mà còn không nên có.
Nhưng, cô phải làm sao đây cho cậu ấy hiểu, nếu cô có điều giấu
giếm, đó chẳng qua là vì_____cô đã bắt đầu quan tâm đến cậu ấy, hi vọng
cậu ấy đừng lún sâu vào đống hỗn loạn này, tránh gặp phải phiền toái……
Chuyện cô đang làm cực kỳ có khả năng khiến bản thân rơi đầu; cô không mong sẽ liên lụy đến cậu ấy…….
Tên ngu ngốc kia, đã không hiểu nỗi khổ tâm của cô thì
thôi____dù sao thì cô quả thực chưa nói rõ. Nhưng sao cậu ấy lại cho
rằng cô để ý Triệu Tư Ẩn, đây là ý nghĩ kinh hãi cỡ nào chứ, trời mới
biết làm sao cậu ấy lại đưa ra được loại suy đoán này.
Dù cô và Triệu Tư Ẩn không có quan hệ huyết thống đi chăng nữa,
cô cũng sẽ không để ý một lão nam nhân lớn hơn cô mười một tuổi chứ!
Huống chi đời này cô hoàn toàn không nghĩ tới việc lập gia đình thì sao
có thể để ý ai.
Trong cuộc đời mười bảy năm của cô, nam nhân duy nhất khiến cô
lo lắng tận đáy lòng chỉ có tên ngu ngốc hôm nay vừa trở mặt với cô
thôi.
Càng nghĩ càng tức, tức đến mức khiến cô ăn nhiều hơn một chén
cơm, đồng thời cào tất cả thức ăn thừa đưa vào miệng ăn sạch.