Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 212 :

Ngày đăng: 01:29 19/04/20


Do cô quan sát quá chú tâm nên không nhận ra Hạ Nguyên đến.



- Đang nhìn gì vậy?



Cậu hỏi bên tai cô.



- A! Ngươi cũng tới rồi.



Bạch Vân bị cậu làm cho hơi giật mình. Không phải giật mình vì

hai người đứng quá gần mà giật mình vì cậu đến gần cô như vậy nhưng cô

không hề phát hiện. Điều này đối với cô mà nói, quả thực rất khó tưởng

tượng. Cho nên, cô nhìn cậu nhiều hơn mấy cái.



Hạ Nguyên đương nhiên cảm nhận được ánh mắt khác thường của cô, khẽ nhướng mày, hỏi không ra tiếng: Sao thế?



Cô lắc đầu.



- Không có gì.



Tạm thời nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, trước tiên nên chú tâm vào chuyện trước mắt thì hơn.



- Bà ta chính là Quế Hoa.



Hạ Nguyên nhìn theo cô, cũng nhận ra bà ta.



- Bà ta hình như rất có địa vị ở Chiêu Dũng hầu phủ.



Điều này thật sự không có đạo lý. Hạ nhân mua từ bên ngoài vào

phủ bình thường không thể nào có địa vị cao, dù sao thì chủ nhân từ

trước đến giờ luôn ưu tiên trọng dụng người có xuất thân từ gia nô trong nhà để làm những công việc hầu hạ thân cận, dù có thay phiên tám trăm

bận cũng không tới lượt người mua từ bên ngoài. Cũng như Tiểu Phương

vậy, sau này muốn có thể xưng bá ở phòng bếp đã xem như thành tựu lớn

lắm rồi, có thể áo gấm về làng.



Hạ Nguyên nhẹ giọng nói rõ một cách đơn giản bên tai cô:



- Bà ta trước năm mười bảy tuổi chỉ là một nha đầu nhóm lửa,

quan hệ rất tốt với Lý Thuận Nhi được mua vào cùng lúc, xưng nhau tỷ

muội, nhưng vì bà ta không dung mạo không tài cán không lanh lợi, cho

nên cuộc sống kém xa Lý Thuận Nhi. Sau đó Lý Thuận Nhi bệnh chết sau khi sinh, bà ta được cất nhắc làm nha hoàn làm việc nặng trong phòng phu

nhân, sau đó thì làm ma ma của Chiêu Dũng hầu bây giờ. Theo địa vị ngày

càng cao của Chiêu Dũng hầu trong phủ, địa vị bà ta cũng cao theo. Hiện

nay, bà ta được xem như nửa nhạc mẫu của Chiêu Dũng hầu.



- Nửa nhạc mẫu?
Hai người hăng hái bừng bừng tay nắm tay vui vẻ chạy đến cửa

đông của Trấn Ninh Am hoàn toàn không phát hiện, vào lúc họ đang vây xem Chiêu Dũng hầu thì có một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng cách đó không xa

đang nhìn họ. Sau khi họ chạy đi, người trong xe ngựa mới mở miệng nói:



- Nuôi nó hai mươi năm, ta luôn tiếc nuối vì cái bộ dạng ông cụ

non không chút sức sống của nó, không ngờ sau khi nó trưởng thành ta mới may mắn được thấy nó trong dáng vẻ thiếu niên hoạt bát, đúng là khó mà

tưởng tượng.



Giọng nói từ tốn mang theo uy nghiêm bẩm sinh của giới quý tộc vào lúc này tràn đầy hứng thú và mới mẻ.



- Còn không phải sao? Lão nô nhìn cũng thấy rất mới mẻ. Nhị gia

luôn cao ngạo lãnh đạm, chưa bao giờ to tiếng với ai; dù lúc chơi chung

với Kha thế tử và Minh thiếu gia, ngài ấy cũng không thể hiện thần sắc

vui vẻ như thế, xem ra vị thư sinh kia nhất định có chỗ hơn người, có

thể khiến nhị gia đối xử đặc biệt.



Một ma ma trung niên lên tiếng phụ họa.



- Công chúa, vị thư sinh kia trông rất lạ mặt, đại khái không

phải sĩ tử kinh thành. Y phục mộc mạc như vậy, hẳn là gia cảnh cũng bình thường, không biết nhị gia làm thế nào mà quen biết.



Vĩnh Gia công chúa_____đồng thời cũng là mẫu thân của Hạ Nguyên, nghe hai ma ma tâm phúc nói thì khẽ cười:



- A Nguyên trước nay luôn có ngạo khí của một công tử tôn quý,

đừng nói là không dễ kết giao với người không cùng giai cấp, dù là trong giới tôn thất quý tộc cũng khó có mấy ai vừa mắt nó, khiến nó sẵn lòng

qua lại như bằng hữu. Cho nên, người thư sinh này nhất định rất đặc

biệt…….Nói về người này, ta đoán……có lẽ là đứa trẻ nông thôn mà mười năm nay A Nguyên chưa từng thư từ đứt đoạn kia nhỉ.



Nghe Vĩnh Gia công chúa nói vậy, hai ma ma lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra. Một người trong đó nói:



- Trước kia hình như có nghe Thu Linh bên cạnh nhị gia nhắc tới, người bằng hữu nông thôn kia của nhị gia mười sáu tuổi thi đậu cử nhân, chính là kỳ thi Hương năm ngoái đấy! Năm nay vào kinh đi thi kỳ thi mùa xuân, thời gian vừa khớp.



Vĩnh Gia công chúa lúc này mới ngẩn ra, nhớ hình như có chuyện

như vậy, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, không khỏi thở dài nói:



- Ta nghĩ không ra, tại sao chỉ quen biết dưới quê có mấy ngày

hồi mười năm trước, chỉ là duyên bèo nước gặp nhau mà có thể khiến A

Nguyên để tâm đến bây giờ, tình cảm dài lâu đến thế, đúng là kỳ lạ. Ta

cũng không thấy đứa trẻ đó có gì đặc biệt, tướng mạo chỉ hơi tuấn tú

chút thôi, còn không đẹp bằng A Nguyên nhà ta, không tiêu sái cứng cáp

như A Nguyên nhà ta, ngược lại còn trông hơi nữ tính, tùy tiện xét thứ

gì cũng kém hơn A Nguyên nhà ta, rốt cuộc có chỗ nào đáng cho A Nguyên

để ý?