Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 3 :

Ngày đăng: 01:29 19/04/20


- Tiểu Vân, sao ngươi lại cạo trọc rồi?



Tiểu Phương xách một thùng nước đến nhà Tiểu Vân, vừa mở cửa liền la lên như vậy.



Cha mẹ cô sáng sớm đã vào thôn gánh nước, sau khi đổ đầy vại

nước thì luôn chia một thùng nhỏ để cô mang sang nhà Tiểu Vân; cô nhấc

thùng nước đến chỗ để vại nước nơi bếp, nhanh nhẹn mở nắp vại ra, nín

thở dùng sức nhấc thùng nước lên, đổ vào trong vại luôn thấy đáy của nhà Tiểu Vân. Hoàn thành xong công việc, cô mới thở ra nói:



- Mấy ngày nay không thấy ngươi vào thôn chơi, hóa ra là vậy.



Tiểu Phương hoàn toàn thông cảm.



Tiểu Vân bĩu môi, lấy cái mũ vải nhỏ treo trên bệ cửa sổ đội lên đầu trọc, không kêu một tiếng, tiếp tục cúi đầu cầm nhánh cây vẽ lung

tung gì đó trên đất.



- Ở trong nhà mà đội mũ gì chứ, hôm nay lại không lạnh lắm. Đừng đội nữa, ta sẽ không cười ngươi trọc đầu đâu.



Nhìn đầu trọc của Tiểu Vân, đương nhiên sẽ nghĩ đến nguyên nhân

bị trọc, thế là Tiểu Phương vô thức cảm thấy da đầu mình ngứa, không

kiềm chế được gãi lung tung.



- Ngươi gãi đầu xong nhớ rửa tay đấy.



Tiểu Vân nhìn hai móng vuốt của Tiểu Phương gãi trên đầu không

ngừng, sắp gãi hai bím tóc thành ổ gà, cô vẫn không ngăn cản, chỉ dặn

phải rửa tay. Mẹ nói bất cứ lúc nào cũng phải rửa tay, giữ hai tay sạch

sẽ mới không bị bệnh.



- Tại sao phải rửa tay? Ta đâu có xuống ruộng đào đất, đâu có

bẩn. Ta đem nước sang cho ngươi là để nhà ngươi dùng chứ không phải để

ta rửa tay. Các ngươi dùng nước lung tung như vậy, vại nước mới luôn hết đấy.



Tiểu Phương nhìn cái tay vừa gãi đầu xong, cảm thấy rất sạch sẽ.



- Ngươi không rửa tay sẽ bị bệnh.



Tiểu Vân hất cằm về phía ngón tay Tiểu Phương:



- Kẽ móng tay ngươi cũng đen.



- Kẽ móng tay ai mà không đen...



Nhìn ngón tay Tiểu Vân, Tiểu Phương lúc này mới phát hiện kẽ móng tay cô bé không hề đen, trong lòng rất kinh ngạc.



- Chỉ là kẽ móng tay bị đen thôi, chút xíu bẩn đấy sao lại bệnh?



Cô cảm thấy mắt hơi ngứa, bèn đưa tay định dụi.



- Đừng dụi! Ngươi làm vậy sẽ bệnh đấy. Tay ngươi vừa bắt rận

xong, bây giờ dụi mắt, trứng rận sẽ chạy vào trong mắt ngươi, sau đó nó

lớn lên sẽ cắn mắt ngươi, làm ngươi mù.



Tiểu Vân nghiêm túc nói.



- Ngươi nói bậy!



Tiểu Phương ngoài miệng nói không tin nhưng không dám thật sự

dụi mắt mà len lén bỏ tay xuống, chà chà vào y phục, giống như muốn đem

trứng rận có thể tồn tại trong kẽ tay chà hết vào y phục vậy.



- Ta không có nói bậy. Người mù họ Lưu ở phía Bắc thôn, khắp

người đều là rận, một năm không tắm được hai lần, nếu không phải bị rận

ăn hư mắt thì sao lại mù?



Tiểu Phương bị chứng cứ mạnh mẽ này dọa sợ, ấp úng nói:



- Vậy, vậy là thật à? Nhưng, nhưng thôn Tiểu Quy chúng ta ai lại không có rận? Cả mùa đông lạnh lẽo, không chết đã là may mắn lắm rồi,

ai còn đi tắm rửa? Mấy tháng không tắm cũng rất bình thường mà, nhưng

đâu thấy người khác bị mù.



- Tin hay không tùy ngươi.



- Không phải không tin, chỉ là...ta không muốn cạo trọc...chỉ có con trai mới cạo trọc. Ngươi nhìn ngươi đi, dù mặt mũi giống mẹ ngươi

nhưng đôi mày rậm này nghe nói giống hệt cha ngươi, đầu cạo trọc lóc y

như con trai, ai nhìn ra được ngươi là con gái chứ? Ngươi không phải vì

không muốn bị mấy thằng thối tha kia cười là đồ giả trai nên mới trốn

trong nhà đó ư?



Tiểu Vân lại bĩu môi, buồn bực nói:



- Ta bận lắm, không phải sợ bị người khác cười đầu trọc mới không dám ra ngoài.
Thủ lĩnh bọn trẻ thôn Đại Thụ chắn ở bên kia cầu lớn giọng nói.



- Các ngươi nói không được phép là không được phép à? Người thôn Tiểu Quy chúng ta không dễ bắt nạt đâu!



- Ai thích bắt nạt người khác như các ngươi chứ! Người thôn Đại

Thụ chúng ta biết nói đạo lý nhất! Nên biết rằng, thôn Đại Thụ chúng ta

là thôn duy nhất trong bốn thôn có tú tài đấy! Mọi người tuy kiếm ăn

trên cùng một mảnh đất, nhưng chúng ta thì khác, chúng ta có thư hương,

chúng ta có thân phận, chúng ta gọi là, gọi là...



Đang dương dương đắc ý muốn khoe khoang nhưng lại không nghĩ ra

được nên nói từ đó thế nào, thủ lĩnh bọn trẻ thôn Đại Thụ vô cùng bất

hạnh ấp a ấp úng, khí thế toàn thân tức thì mất sạch.



May mà bên cạnh mỗi thủ lĩnh ngang ngược luôn có một tay sai

lanh lợi, đằng sau cu cậu là một thằng bé gầy như que trúc khom người

tiến lên trước, nhỏ giọng nói:



- Chúng ta gọi là canh độc thế gia. (canh: làm ruộng, độc: đọc sách)



- Đúng! Chúng ta gọi là canh độc thế gia! Chỉ duy nhất thôn Đại

Thụ chúng ta mới có! Phạm vi trăm dặm quanh đây, chỉ thôn Đại Thụ chúng

ta có tú tài, chúng ta là người có thân phận!



- Thế gia cái rắm! Tú tài có gì hay? Thôn Tiểu Quy chúng ta sớm

muộn gì cũng sẽ có tú tài! Không chỉ tú tài mà còn có, còn có_____dù sao chính là tài gì đó lợi hại hơn, lợi hại hơn cả tú tài!



Hai thủ lĩnh bọn trẻ luôn dùng nắm đấm tung hoành đều là kẻ vô

học dốt nát, ngực không vết mực, Vương Đại Thành có lòng muốn ba hoa

thôn mình cũng có người đọc sách lợi hại, nhưng khổ nỗi nhất thời không

nhớ được người đọc sách lợi hại hơn tú tài gọi là gì, suy nghĩ thật lâu, cũng chỉ đành nói như vậy.



- Ha ha ha! Vương Đại Thành, ngươi ngu quá, trên tú tài không phải là tài gì đó! Người ta gọi là trạng nguyên!



Thủ lĩnh bọn trẻ thôn Đại Thụ chợt cảm thấy mình giỏi hơn Vương

Đại Thành nhiều, ít nhất nó còn biết cái từ trạng nguyên, trong khi

Vương Đại Thành cái gì cũng không biết.



- Biết trạng nguyên có gì giỏi không? Đi thi rất lợi hại! Dù sao thôn Tiểu Quy chúng ta nhất định là thôn đầu tiên trong bốn thôn thi

được trạng nguyên!



Nhìn kẻ ngu ngốc chống nạnh ngửa đầu cười ha ha ở đầu cầu kia,

Vương Đại Thành vừa khoác lác vừa ngầm ra hiệu cho đồng bọn bên cạnh.



Mặc dù gây nhau rất quan trọng, nhưng không phải trọng điểm hôm

nay của chúng. Gây thì lúc nào cũng có thể gây nhưng nhiệm vụ quan trọng chiều nay thì một chút cũng không được trì hoãn.



- Ha ha ha! Vương Đại Thành, thôn Tiểu Quy các ngươi mấy trăm

người nhưng học văn biết chữ lại không có mấy, còn muốn đậu trạng

nguyên! Trước tiên đậu tú tài đã rồi hẵng nói, ha ha ha! Muốn thi được

tú tài, thôn Tiểu Quy các ngươi đợi một trăm năm nữa nhé, ha ha

ha_____A! Các ngươi làm gì? Mau ngăn lại! Mau ngăn lại! Đừng để bọn

chúng qua cầu! Mau đuổi bọn chúng về!



Thủ lĩnh bọn trẻ thôn Đại Thụ vốn đang kêu gọi đám trẻ trong

thôn cười lớn hưởng ứng, khi phát hiện tình huống không ổn thì người của thôn Tiểu Quy đã xông qua cầu, hai đứa trẻ to khỏe ngăn ở đầu cầu đang

cười bị đụng ngã lăn ra đất, phòng ngự thôn Đại Thụ nhanh chóng thất

thủ.



Trận thế đã bày xong bị người của thôn Tiểu Quy phá vỡ, chỉ có

thể tốn công ngăn cản lung tung, dù sao thì chặn được người nào hay

người nấy, nhất định không cho phép mấy đứa hung hãn thôn Tiểu Quy lao

tới phía Bắc thôn.



- Mau ngăn lại! Ngăn người lại! Mau lên!



- Thôn Tiểu Quy, chúng ta lên!



Vương Đại Thành hô lớn, dẫn đầu chạy như điên, mục tiêu rất rõ ràng_____bãi tha ma phía Bắc thôn Đại Thụ.



- Thổ Đản, các ngươi chạy chậm kéo người lại, kéo người lại!



- Tuân lệnh!



Đứa trẻ tên Thổ Đản cất giọng the thé nhận lệnh rồi nhào tới ôm

lấy chân của một gã to con, cứ thế ôm cứng ngắc không buông, khiến hắn

ta ngã xuống đất; mấy đứa nhỏ con khác cũng bắt chước làm theo, kéo ngã

bảy tám đứa trẻ thôn Đại Thụ khiến sức chiến đấu của thôn Đại Thụ bỗng

chốc vơi đi một nửa, những kẻ còn thừa lại đều không đáng lo, rất dễ

dàng hạ gục.