Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 71 :

Ngày đăng: 01:29 19/04/20


- Muội cảm thấy con bé này thế nào?



- Nó suốt ngày ngồi trên đệm như vậy, hơn nửa ngày cũng không di chuyển, chân không tê sao?



- Ta thấy không tê đâu, trẻ nít nông thôn thân thể tốt lắm.



- Thân thể tốt? Nhìn cái bộ dạng gầy không tới nửa lạng thịt của con bé xem, muội nói thật không có sức thuyết phục.



- Ôi, gầy thì là thân thể không tốt? Muội cũng gầy vậy nhưng

không phải rất khỏe mạnh sao. Còn nữa, đừng thấy nó nhỏ chứ sức lực lớn

lắm. Hôm qua ăn trưa xong, Tĩnh Mặc lén theo nó ra ngoài, nó đến bên

phòng bếp, thấy một đống cành củi khô rải rác bên ngoài liền đi lấy dao

chặt hết đám củi kia mà không rên tiếng nào.



- Đại sư tỷ, tỷ không phải là luôn lén theo sau cô bé nên mới rõ như vậy chứ?



- Hề hề.



Ni cô béo pháp danh Tĩnh Ngôn đẩy sư muội gầy bên cạnh, nói:



- Ta thật sự muốn biết nó chạy đến phòng bếp liệu có giống Thúy

Hoa trước kia không, thấy phòng bếp có cơm thừa thì không nói tiếng nào

lấy đem về nhà.



- Không thể nào.



Ni cô gầy pháp danh Tĩnh Túc nghe vậy lắc đầu:



- Nhìn tác phong của mẹ nó là biết đứa trẻ này sẽ không làm ra

chuyện trộm cắp như vậy. Thuận Nương chưa từng mang bất kỳ thứ gì trong

am trở về, dù là thức ăn mình chưa ăn hết cũng không lấy; còn con bé này quả thực có mang bánh bao trong am về nhưng đó là tự nó tiết kiệm được

chứ không phải lấy trong phòng bếp đem về.



- Ban đầu ta cũng cho rằng đứa trẻ này không thể nào kiềm chế

được lòng tham, dù sao cũng là người thôn Tiểu Quy. Nhưng quan sát hai

tháng nay thì thấy hai mẹ con này thật sự là người tốt.



Cô lại bổ sung một câu:



- So với những người làm thuê trước đây tốt hơn nhiều.



- Nghe nói Thuận Nương không phải người nơi này, ta thấy bà ấy

tướng tá nhã nhặn, làm việc cũng có trình tự, có lẽ từng là nha hoàn

thượng đẳng của nhà giàu nào đó.



- Ta cũng nghĩ vậy. Tiếc là Thuận Nương rất kín miệng, lại không thích nói chuyện, khơi chuyện với bà ấy cũng không moi móc ra được gì.



Tĩnh Ngôn tiếc nuối than thở.



- May mà Thuận Nương không phải người thích hóng hớt, nếu không tám phần là tỷ đã bị moi móc sạch.



Tĩnh Túc nói.



- Này, nếu Thuận Nương là người thích hóng hớt, ta sẽ không tìm

bà ấy nói chuyện đâu. Mấy người làm thuê trước kia, ta có từng để ý ai

chưa?



Tĩnh Ngôn phản bác.


- Con không tò mò mẹ con làm những việc gì ở đây sao?



- Tại sao phải tò mò? Mọi người không phải muốn mẹ con không được nói chuyện trong am sao?



- …….Mẹ con không phải là ngay cả chuyện thế này cũng kín như bưng chứ?



Trong giọng nói của Tĩnh Mặc có chút kinh ngạc.



- Chuyện đã hứa thì phải làm được.



Tiểu Vân nghiêm túc gật đầu.



- Mấy chuyện vặt vãnh bình thường thì không sao.



Tiểu Vân đưa ngón tay gãi gãi má, hơi xấu hổ nói:



- Tĩnh Mặc sư phụ, chúng con là người nhà quê chưa từng thấy

việc đời, không có tâm tư khéo léo gì cả, không phân biệt được chuyện

nào có thể nói, chuyện nào không thể nói, nếu đã như vậy thì đừng nói gì cả là tốt nhất.



Tĩnh Mặc nhìn Tiểu Vân hồi lâu, ánh mắt mang theo chút ấm áp.



- Con không tò mò sao? Con xem, trong Thận Nghiêm Am có vài

người thế này, chút công việc thì ba tỷ muội ta thay phiên nhau làm được hết; vậy, mẹ con đến đây làm gì?



- Dù sao cũng không phải tới để chép kinh.



Tiểu Vân sau câu trả lời dí dỏm kia mới nghiêm mặt nói:



- Tuy con không biết mẹ đang làm gì ở đây, nhưng Thận Nghiêm Am

nếu đã thuê bà ấy thì hiển nhiên có việc cần làm. Mà mẹ con cũng không

phải người thích chiếm lợi của người khác, cho nên nếu thật sự không có

việc gì để làm, bà ấy sẽ không tiếp tục ở lại đây.



Lời nói của Tiểu Vân giống như đã vượt qua khảo nghiệm nào đó

của Tĩnh Mặc, Tĩnh Mặc trầm ngâm hồi lâu, sau khi uống xong chén trà mới mở miệng nói:



- Mẹ con là một người tốt, con, cũng rất tốt. Vậy, Tiểu Vân, nếu ta sẵn lòng cho con biết bí mật của Thận Nghiêm Am, con dám nghe không?



- Nghe có bị diệt khẩu không?



Tiểu Vân rất cẩn thận tìm sự bảo đảm.



- ……….Không.



Trong đầu đứa trẻ này nghĩ cái gì vậy!



- Vậy được. Người sẵn lòng nói bao nhiêu, con sẽ nghe bấy nhiêu. Con kín miệng lắm, chỉ nghe chứ không kể lại.



Dù hiểu chuyện thế nào, Tiểu Vân cũng là một đứa trẻ có lòng tò

mò, đương nhiên thích nghe người khác chia sẻ bí mật, đồng thời nhiều

lần nhấn mạnh mình rất có đạo đức của người nghe.



Sau khi Tiểu Vân lăn lộn ở Thận Nghiêm Am gần sáu mươi bữa trưa, cuối cùng nhờ vào sự thành thực siêng năng đã học được cách sử dụng bút nghiên giấy mực, đạt được thiện cảm và tín nhiệm của ba ni cô trẻ ở

Thận Nghiêm Am, sau đó có quyền được biết bí mật không muốn người khác

biết của Thận Nghiêm Am.