Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên
Chương 6 :
Ngày đăng: 01:29 19/04/20
Tiểu Vân nhún vai không nói, cô đến bên bếp, mở nắp nồi lên, lấy ra một cái bánh bao đưa cho Tiểu Phương.
- Nè, cho ngươi ăn.
- Ôi? Đây đây, đây là...ực, bánh bao?
Ra sức nuốt nước miếng trào khắp miệng vào, Tiểu Phương mới nói xong một câu hoàn chỉnh.
- Vừa hâm trong bếp, còn nóng lắm. Mau ăn đi.
Tiểu Phương đưa hai tay nhận lấy, nắm thật chặt trong tay, nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi từ đâu có vậy?
- Ta mang về từ Thận Nghiêm Am.
Cái này là cô để dành từ bữa trưa của mình.
- Thật cho ta?
Tiểu Phương không dám tin.
- Ngươi nhất định đói rồi, mau ăn đi.
Tiểu Vân biết vào mùa đông không cần xuống ruộng, nhà Tiểu
Phương mỗi ngày chỉ ăn một bữa, cứ thế chịu đựng qua hết mùa đông này
đến mùa đông khác, chịu không nổi thì chết. Trong nhà Tiểu Phương, một
thúc thúc, một tiểu ca ca, một tỷ tỷ đều chết như vậy.
Tiểu Phương không kiềm chế được nữa, cắn một ngụm lớn bánh bao,
cẩn thận nhai trong miệng, chậm rãi không nỡ nuốt, sau khi miếng đầu
tiên xuống bụng, cô nắm chặt bánh bao nhưng không cắn tiếp nữa, chỉ híp
mắt nhớ lại mùi vị:
- Ôi chao, ngon quá! Trong đây không có sạn cũng không có trấu, mịn mịn dẻo dẻo, không hề cộm cổ.
Tiểu Vân thấy Tiểu Phương định nhét bánh bao vào ngực thì ngăn cản nói:
- Ngươi ăn đi, đừng giữ lại.
- Đương nhiên phải giữ. Đệ đệ muội muội ta vẫn đang đói đấy.
Tiểu Phương thở dài:
- Cha mẹ ta cũng đói, cả ngày đều rót nước nóng uống, không dám
nhìn về phía vại gạo, nó sắp cạn rồi, không biết nên làm sao mới tốt.
Tiểu Vân lấy một cái giỏ trúc nhỏ, vén miếng vải đậy trên giỏ ra cho Tiểu Phương nhìn.
- Đây là mấy ngày nay ta để dành được, lát nữa ngươi mang về đi.
Tiểu Phương nghe vậy nhảy dựng lên, giật mình liên tục xua tay lắc đầu.
- Chuyện này sao được! Ngươi đừng có làm bậy với đồ ăn! Ngươi làm vậy, thẩm sẽ tức giận!
Tiểu Phương suy bụng ta ra bụng người, nếu cô dám đem gạo trong
nhà cho người khác một hạt, chỉ một hạt thôi, nhất định sẽ bị mẹ đánh
cho gần chết.
- Mẹ ta không giận đâu. Đây là thức ăn ta để dành được, mẹ đồng ý để ta xử lý. Nhà ngươi ngày nào cũng chia nước cho nhà ta mà ta lại
không có gì tốt để báo đáp ngươi, mọi người phải có qua có lại thì tình
nghĩa mới bền lâu. Hơn nữa, chúng ta đều nghèo, nghèo đến mức sắp mất
mạng rồi, chúng ta đều là người lớn lên muốn kiếm nhiều tiền, sao có thể còn chưa lớn đã chết đói được?
Tiểu Vân nhét giỏ trúc vào tay Tiểu Phương, khoát tay nói:
- Tiểu Phương, mau ăn bánh bao đi, sau đó mang năm cái còn thừa
này về nhà, ăn hết chúng, cả nhà ngươi tối nay có thể ngủ ngon rồi.
- Tiểu Vân, ngươi thật tốt.
Tiểu Phương rất cảm động:
- Sau này ta có thịt có cá, nhất định sẽ chia một nửa cho ngươi, ngươi không cần làm gì giúp ta cả, ta tình nguyện cho không.
Cho không? Sao nghe quái quái nhỉ? Tiểu Vân gãi gãi đầu, cũng
- Có một số trên giấy là thành ngữ, một số thì không phải; nhưng đều là bốn chữ.
- Đem những gì con nhớ đọc lên mẹ nghe thử.
- Dạ, cái hôm nay con chép là: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ
hồng hoang; nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương...” (Trích
“Thiên tự văn” của Châu Hưng Tự thời Lương, là một trong những quyển
sách học chữ vỡ lòng, nghĩa: “Thuở trời đất mới sinh ra, trời có màu
đen, đất có màu vàng, vũ trụ hình thành trong trạng thái hoang sơ, hỗn
độn và mờ mịt; mặt trời lên cao rồi xế dần, mặt trăng tròn sáng rồi lại
khuyết, sao hôm và sao mai phân chia ngày đêm”)
Cô đọc một mạch hơn mười câu.
- Tốt, cái này rất tốt. Con có thể học thuộc, thật sự là quá tốt!
Bạch nương tử nén kích động trong lòng. Đây là “Thiên tự văn”, bà trước kia đã từng nghe người khác đọc.
- Mẹ, Tĩnh Mặc sư phụ bảo con chép mấy thứ này, đều đọc trước
qua một lần; cho nên con vừa học chữ mới vừa học thuộc luôn.
Tiểu Vân rất “khiêm tốn” không khoe khoang với mẫu thân rằng
mình được Tĩnh Mặc sư phụ khen ngợi, nói cô chưa từng được học vỡ lòng
đàng hoàng mà có thể nghe qua là thuộc, nhìn qua là nhớ, đúng là không
tưởng tượng nổi_____có điều chữ viết thì giống như Mao Sơn đạo sĩ vẽ bùa chú, không thể nào đọc được...
- Thật tốt quá, Tiểu Vân, mẹ dẫn con đi Thận Nghiêm Am là đúng
rồi. Các sư phụ trong am đều là người có kiến thức. Tiểu Vân, con nhất
định phải học thật tốt, tốt nhất là học thuộc hết tất cả các sách trong
Thận Nghiêm Am. Có biết không?
- Kể cả kinh Phật sao?
Tiểu Vân cảm thấy yêu cầu này của mẫu thân rất không thiết thực.
- …….Kinh Phật thì khỏi, chép xong thì quên đi. Biết chưa?
- Dạ.
Bạch nương tử quấn mái tóc đã hong khô lại, sau đó cầm một tấm
khăn bông lớn do nhiều miếng vải rách chắp vá may thành đã hơ nóng bên
lửa đi đến bên thùng tắm nói:
- Được rồi, đứng lên đi, nước cũng lạnh rồi.
Tiểu Vân vội vàng từ trong nước chạy ra, lao vào trong khăn ấm do mẫu thân giơ ra, được quấn lại chặt kín.
Sau khi hai mẹ con lo liệu xong hết thảy, nằm trong chăn chuẩn bị ngủ, Bạch nương tử không yên tâm dặn dò:
- Tiểu Vân, con chia bánh bao cho Tiểu Phương thì không sao, nhưng đừng nói chuyện trong Thận Nghiêm Am cho con bé nghe.
- Biết rồi mà, mẹ đã nói tám trăm lần rồi. Thúy Hoa tẩu kia
không phải là về thôn Lý Gia nói chuyện trong am nên mới bị đuổi sao?
Tuy Thúy Hoa tẩu luôn kêu oan, nói cô ấy không nói xấu Thận Nghiêm Am,
ngược lại còn nói những lời tốt đẹp, nhưng nào ngờ Thận Nghiêm Am không
chấp nhận.
- Bất kể Thận Nghiêm Am tốt hay xấu, người ta trước khi thuê đã
nói rõ, không được đem chuyện trong am truyền ra ngoài. Loại chuyện này, dù không phải người ta lúc nào cũng nhắc nhưng mình đã hứa thì phải làm được, dù là chuyện vặt vãnh cũng không được tùy tiện nói ra.
- Miệng con kín hơn Thúy Hoa tẩu nhiều lắm.
Cơn buồn ngủ ập tới, Tiểu Vân lẩm bẩm đáp.
Bạch nương tử nghiêng người đè lại góc chăn cho nữ nhi, lặng lẽ thở dài.
Bất kể tương lai ra sao, bà vẫn sẽ cố hết sức để Tiểu Vân học
được mọi thứ có thể học. Cho dù………bà cũng không chắc chắn mình hi vọng
tương lai Tiểu Vân sẽ phát triển thành thế nào.
Bà không cam lòng để con bé làm một thôn cô ngu dốt, cả đời ngây ngốc; nhưng lại sợ con bé học được quá nhiều, quá mức thông minh, tâm
cao ngất trời mà mệnh như giấy mỏng, đến lúc đó nên dung thân ở nơi
nào…….
Con bé, sau này sẽ thế nào đây?