Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 12 :

Ngày đăng: 16:49 27/05/20


Hai người khoảng cách thân cận, bốn mắt nhìn nhau, Tô Tiêu Tiêu cả người giống như điện giật sợ tới mức theo phản xạ đột nhiên đẩy Chu Lâm Duyên ra, người cô lùi ra sau.



Ai biết do quá hoảng loạn, lúc lùi ra sau cô đã không cẩn thận dẫm phải nước trên mặt đất, dưới chân lảo đảo một cái cả người thẳng tắp ngã về sau——



Tình huống quá bất ngờ Tô Tiêu Tiêu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, theo bản năng cô hét lên một tiếng.



Chu Lâm Duyên nhíu mày tiến lên, một phen túm lấy cánh tay Tô Tiêu Tiêu kéo cô trở về.



Lực kéo quá lớn khiến cho Tô Tiêu Tiêu cả người đều đâm sầm vào ngực Chu Lâm Duyên, đôi tay cô bám lấy bả vai anh, Chu Lâm Duyên nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô ánh mắt liền trầm xuống lúc này mới hỏi.



" Cô trốn cái gì?"



Tô Tiêu Tiêu: "......"



Trên thực tế Tô Tiêu Tiêu cũng không biết chính mình trốn cái gì, chính là...... phản xạ có điều kiện mà thôi.



Vừa nãy bị dọa Tô Tiêu Tiêu đã ném đĩa dưa hấu đi, bây giờ đành phải một lần nữa cắt lại đĩa mới.



Lúc bưng lên phòng khách thấy Chu Lâm Duyên có chút nhàn tản dựa vào sofa xem TV.



TV đang chiếu một bộ phim nước ngoài. Tô Tiêu Tiêu bưng dưa hấu đi tới nhìn TV.



" Bộ phim này tên gì a? "



Chu Lâm Duyên nói.



"Không biết, tôi cũng chỉ tùy tiện mở lên thôi."



Tô Tiêu Tiêu " nga " một tiếng, ngồi xổm cạnh sofa, đưa đĩa dưa hấu trong tay đến trước mặt Chu Lâm Duyên, bộ dáng giống như hiến vật quý nghiêm túc nói.



" Anh nếm thử đi, đây là tự tay ông nội tôi trồng đó nha."



Chu Lâm Duyên thu hồi ánh mắt khỏi TV, rũ mắt nhìn Tô Tiêu Tiêu. Tiểu cô nương ngồi xổm trước mặt anh, đôi tay dâng đĩa dưa hấu vẻ mặt chờ mong nhìn anh.



Anh nhìn cô một lát, lúc sau mới cúi đầu cầm lấy cái nĩa cắm một miếng dưa.



Tô Tiêu Tiêu giương đôi mắt tròn xoe lập tức hỏi cảm nhận của anh.



"Thế nào..có phải là rất ngọt không?"



Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, không nói thêm gì chỉ đem nĩa thả xuống tiếp tục xem phim.



Tô Tiêu Tiêu thấy Chu Lâm Duyên chỉ ăn một miếng rồi thôi, nghĩ thầm chẳng lẽ anh không thích ăn.



Đáy lòng cô có một chút nho nhỏ không cao hứng. Dù sao cũng là ông nội cô ngàn dặm xa xôi gửi tới, cô còn xem chúng như bảo bối. Sớm biết như vậy đã không thèm mang tới cho anh.



Cô lặng lẽ bĩu môi, quay đầu lại đem đĩa dưa đặt lên bàn trà.



Đang chuẩn bị đứng lên ra về, ngẩng đầu liền bị cảnh phim đang chiếu hấp dẫn, nhìn chằm chằm hai phút, vốn dĩ cô chỉ muốn xem xong đoạn hấp dẫn này liền đi, ai biết càng xem càng nghiện, đến cuối cùng trực tiếp xem mê mẩn.



Chu Lâm Duyên đối với phim ảnh cũng không phải quá cảm thấy hứng thú, chỉ là ngày thường anh làm việc quá mệt mỏi, ngẫu nhiên sẽ dành chút thời gian để thư giãn bản thân.



Xem phim được một nửa liền có điểm mệt mỏi, anh nhắm mắt lại cứ như vậy dựa vào sofa nghỉ ngơi một lát.




Buổi chiều 6 giờ tan tầm, 5 giờ 50 Từ Chu liền liền gửi tin nhắn tới.



【 anh đang ở dưới lầu chỗ em làm việc. 】



Tô Tiêu Tiêu đọc tin nhắn rồi trả lời.



【 được, em lập tức xuống dưới. 】



Buông di động cô liền bắt đầu thu thập một vài thứ, vừa hết giờ làm việc liền xách túi, quay đầu cùng Lý Viện chào một tiếng.



" Tôi đi trước a, thứ hai gặp lại."



Lý Viện cười cười.



" ừ..thứ hai gặp lại."



Tô Tiêu Tiêu xuống lầu xa xa đã thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng trước cửa công ty, đứng cạnh xe là một người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen.



Tô Tiêu Tiêu không xác định có phải là Từ Chu hay không, đang do dự có nên đi qua hỏi thử không thì người đàn ông kia đã đi về phía cô.



"Tiêu Tiêu"



Tô Tiêu Tiêu bừng tỉnh, hơi hơi mỉm cười.



"Xin chào."



Từ Chu cười nói.



" Tuy rằng chúng ta đã lâu không gặp nhưng em cũng không cần phải khách khí như vậy đâu, bên ngoài trời nóng chúng ta lên xe trước rồi nói."



"được."



Tô Tiêu Tiêu đáp ứng một tiếng, hai người sóng vai đi ra ngoài.



Lúc Tô Tiêu Tiêu lên xe thì Chu Lâm Duyên cũng vừa lúc bước xuống từ một chiếc xe khác, anh tới công ty bên này muốn xử lý một số công việc.



Lúc xuống xe ánh mắt lơ đãng hướng bên cạnh nhìn lướt qua, chỉ liếc mắt một cái anh liền nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu mặc chiếc váy trắng đứng cạnh một người đàn ông. Hai người đang nói chuyện rất vui vẻ.



Người đàn ông kia giúp cô mở cửa xe, Tô Tiêu Tiêu khom người ngồi vào ghế phụ. Vài giây sau chiếc xe kia liền rời đi.



Chu Lâm Duyên đứng ở chỗ đó, tây trang màu đen càng tôn lên vẻ anh tuấn đĩnh bạt, cả người anh từ trong ra ngoài đều tản ra khí chất quý tộc, vừa cao ngạo lại lạnh nhạt.



Anh giương đôi mắt đen như mực, nặng nề nhìn chiềc xe đã rời đi kia.



Lý Cao đi phía sau nhìn theo ánh mắt Chu Lâm Duyên cũng đã thấy được Tô Tiêu Tiêu.



Anh ta có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt trầm tĩnh của Chu tổng, trong nháy mắt tựa hồ cái gì cũng đã hiểu rõ.



Anh ta giống như phát hiện được bí mật lớn, lại không dám nói chỉ cúi đầu yên lặng chờ Chu Lâm Duyên.



Một lát sau Chu Lâm Duyên thu hồi tầm mắt, nhấc chân đi vào công ty. Chỉ là nhìn bóng dáng anh tựa hồ đã lạnh đi mấy phần, Lý Cao yên lặng đi theo phía sau không dám thở mạnh.