Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 13 :

Ngày đăng: 16:49 27/05/20


Tô Tiêu Tiêu cùng Từ Chu có mười mấy năm không gặp, bây giờ gặp mặt ít nhiều vẫn có điểm câu nệ.



Cũng may Từ Chu rất biết tìm đề tài để nói, anh ta kể chuyện từ nhỏ cho tới bây giờ, không khí chậm rãi trở nên tự nhiên hơn.



Từ Chu nhìn Tô Tiêu Tiêu, " Anh nhớ rõ em khi còn nhỏ mắc bệnh quáng gà, hiện tại đã tốt hơn chưa? "



Tô Tiêu Tiêu đang uống nước trái cây nghe vậy cười cười, " Không ạ, có lẽ sẽ không thể khỏi được, nhưng mà vẫn còn tốt, chỉ cần em không ở nơi có ánh sáng quá mờ, cơ bản cũng không ảnh hưởng quá lớn."



Từ Chu nhớ tới chuyện khi còn nhỏ cảm thấy khá thú vị, " Anh nhớ rõ em còn đặc biệt sợ tối, có một lần mất điện đúng lúc ấy ba mẹ em lại đang ở bên ngoài chưa có trở về, em ở nhà một mình có lẽ vì quá sợ hãi cho nên đã khóc rất lớn, anh ở cách vách cũng có thể nghe tiếng khóc của em."



Chuyện này Tô Tiêu Tiêu nhớ rõ. Ban đêm cô sẽ nhìn không rõ, đặc biệt lúc mất điện cô liền giống như người mù, lúc ấy vừa mới sáu tuổi, thực sự là quá nhỏ, ba mẹ lại đều không ở nhà, đột nhiên mất điện làm cho cô sợ đến mức ngồi ở góc tường khóc lớn, nước mắt ngăn không được mà rơi như mưa, trong miệng không ngừng kêu mẹ.



Dì Từ ở cách vách nghe thấy tiếng khóc mới tới gõ cửa muốn mang cô sang nhà dì ấy, kết quả nghe thấy tiếng đập cửa cô càng sợ hãi, khóc cũng lợi hại hơn, cô ôm thú bông mò mẫm chui vào trong chăn.



Cô khóc đến 9 giờ lúc ấy ba mẹ mới từ bên ngoài vội vàng trở về, vừa thấy mẹ cô liền ủy khuất đến nước mắt nước mũi cùng nhau rớt xuống, ôm mẹ ô ô ô mà khóc đến nửa đêm, mãi cho đến lúc có điện, ba ba đi mua kẹo que cho cô trở về, cô liếm đường mới chậm rãi ngừng khóc.



Từ đêm hôm đó cô liên tục gặp ác mộng trong suốt một tuần liền, tỉnh lại liền khóc lóc tìm mẹ, doạ cho cả nhà đều lo lắng. Cứ như vậy ầm ĩ hơn một tuần cuộc sống mới yên ổn trở lại.



Nhưng từ đó về sau ba mẹ liền không dám để cô ở nhà một mình, bọn họ còn chuẩn bị mấy cái đèn pin đề phòng lúc mất điện. Có đôi khi hai người đều có quá nhiều việc thật sự không có biện pháp ở nhà bồi cô, cũng nhất định sẽ đem cô đưa đến nhà ông nội để ông bà chăm sóc.



Sau này lúc cô trưởng thành chút, tuy rằng vẫn là sợ tối nhưng ít ra sẽ không giống khi còn nhỏ như vậy lôi kéo yết hầu oa oa khóc lớn.



Mãi cho đến hiện tại, ngẫu nhiên nhắc tới chuyện này mẹ vẫn sẽ cười, nói chưa thấy qua đứa bé nào như cô.



Nhưng mà cười xong lại lo lắng cô một mình ở bên ngoài không ai chăm sóc, mỗi lần gọi điện thoại đều dặn dò cô không nên ở bên ngoài quá muộn, lúc ngủ nên để đèn miễn cho ban đêm tỉnh lại không cẩn thận bị va chạm rồi lại khóc nhè.



Từ Chu đột nhiên nhắc tới chuyện này, Tô Tiêu Tiêu cũng cảm thấy buồn cười, " Đó đều là chuyện khi em còn nhỏ a."



Từ Chu cười cười, đùa giỡn với cô, " Hiện tại em còn khóc nhè không?"



Tô Tiêu Tiêu cười nói, "Sớm đã không khóc, em cũng không còn là trẻ con."



Vừa ăn cơm vừa nói rất nhiều chuyện không khí bỗng trở nên vui vẻ.



Cơm nước xong vừa mới hơn 8 giờ, Từ Chu liền đề nghị đi xem phim.



Ngày mai là thứ bảy, hiện tại vừa mới 8 giờ thời gian quả thực vẫn còn sớm. Tô Tiêu Tiêu nghĩ Từ Chu đã mời cô ăn cơm cho nên xem phim liền cô mời đi, vì thế cô vội vàng lấy di động, " Được...anh muốn xem phim gì để em mua vé."



Từ Chu cười nói, " Anh đã mua vé rồi, lại nói anh làm anh trai sao có thể để em gái bỏ tiền."



Tô gia cùng Từ gia làm hàng xóm, hai nhà thường xuyên qua lại với nhau. Tô Tiêu Tiêu từ nhỏ đã xinh đẹp đáng yêu, tính cách cũng tốt, hễ gặp bọn họ cô liền gọi chú, dì và anh trai, gọi đến thực lưu loát, đặc biệt làm người yêu thích.



Nhớ tới khi còn nhỏ Tô Tiêu Tiêu cũng thấy vui vẻ. Bất quá nếu Từ Chu mua vé cô cũng không thể dành mua thêm lần nữa đành phải nói, " Vậy chúng ta đi thôi, nhưng mà lần tới chính em sẽ mời anh."



" Được."



Từ Chu mua vé là một bộ phim gần đây được đánh giá khá tốt, trên đường tới rạp chiếu phim Tô Tiêu Tiêu lấy điện thoại tìm hiểu một chút về bộ phim, quả thực là một bộ phim không tệ.



...



Lúc phim kết thúc đã hơn 10 giờ.




Chu Lâm Duyên, "Ngăn kéo thứ ba bên trái."



Qua một lát, "Không có a......"



"......" Chu Lâm Duyên bất đắc dĩ, từ trên cây thang bước xuống, đi tới nhà kho, liền thấy Tô Tiêu Tiêu quỳ rạp trên mặt đất, đầu đều sắp chui vào trong ngăn kéo. Anh đi tới, ngồi xổm xuống và trực tiếp liền đem hộp dụng cụ lôi ra.



Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hỉ, "Trời ạ, tôi cư nhiên không thấy được!"



Chu Lâm Duyên liếc nhìn cô một cái, "Ánh mắt cô không tốt."



Nói xong thì đứng lên, xách theo hộp dụng cụ đi ra ngoài.



Tô Tiêu Tiêu theo ở phía sau, nghiêm trang nói, " Thật ra thì ánh mắt của tôi thật sự không tốt lắm."



Trở lại hành lang, Tô Tiêu Tiêu tiếp tục giúp Chu Lâm Duyên chiếu đèn pin.



Cô ngửa đầu nhìn, "Chu tổng, anh có sửa được không?"



" Cô có thể im lặng một lúc không hả."



Tô Tiêu Tiêu lập tức im miệng.



Trong chốc lát, điện thoại Tô Tiêu Tiêu đặt ở phòng khách vang lên, cô đem đèn pin đặt trên cây thang rồi nói, " Tôi đi lấy điện thoại đã nha."



Nói xong liền chạy vào phòng.



Điện thoại là mẹ Tô gọi tới, Tô Tiêu Tiêu nhấn nút nghe, "Mẹ...mẹ vẫn chưa ngủ sao"



Mẹ Tô ở đầu kia vẫn còn lo lắng, "Không phải lo lắng cho con sao, nếu trong nhà không có điện thì con phải cẩn thận một chút, đôi mắt nhìn không thấy liền ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, đừng đi lung tung lại bị ngã."



Tô Tiêu Tiêu cười, "Không phải mất điện đâu mẹ, chỉ là đèn trên hành lang bị hỏng thôi."



Cô đi ra ngoài, tới cạnh Chu Lâm Duyên, một lần nữa cầm lấy đèn pin chiếu lên trần nhà.



Vì không chú ý cô liền đem ánh đèn chiếu vào mặt Chu Lâm Duyên.



"Tô Tiêu Tiêu, đừng chiếu đèn vào mắt của tôi."



"A." Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu, đem đèn pin chiếu ra chỗ khác.



Mẹ Tô ở bên kia điện thoại nghe thấy giọng nói dễ nghe của một người đàn ông liền có chút kích động từ trên giường ngồi dậy, "Tiêu Tiêu, con vừa nói chuyện với ai đấy?"



"Không có ai ạ."



Tô Tiêu Tiêu một bên chiếu sáng cho Chu Lâm Duyên một bên nói, "Thời gian không còn sớm nữa, mẹ đi ngủ sớm một chút nha, con cúp máy đây."



Nói xong liền tắt điện thoại rồi cất vào túi áo ngủ.



Bên Kia mẹ Tô ngồi ở trên giường suy nghĩ nửa ngày, càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, quay đầu lại cùng nói với chồng, "Ai, ông nói Tiêu Tiêu có phải hay không đang dấu chúng ta quen bạn trai "