Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 29 :

Ngày đăng: 16:50 27/05/20


Nụ hôn lần này so với nụ hôn bá đạo lúc ở Nam Khê thì ôn nhu và lâu hơn rất nhiều.



Anh chậm chạp không có buông cô ra, Tô Tiêu Tiêu không có kinh nghiệm hôn môi, hôn một lúc lâu cô cảm thấy hô hấp không thông, tay để ở trên bả vai Chu Lâm Duyên nhẹ nhàng đẩy anh.



Chu Lâm Duyên cảm giác được, lúc này mới hơi hơi buông lỏng cánh môi ra, nhưng cũng không có hoàn toàn rời đi, cách thật sự gần, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tô Tiêu Tiêu nhiễm một sắc hồng, giọng nói anh khàn khàn mang theo ý cười. “Em đang xấu hổ sao?”



Khi anh nói chuyện hơi thở mát lạnh phả vào gương mặt Tô Tiêu Tiêu làm cho nhiệt độ hai má cô càng tăng lên, tim đập thình thịch, cô nhìn thẳng vào mắt Chu Lâm Duyên.



Chu Lâm Duyên nhìn cô, ý cười trong mắt chậm rãi thu liễm, biểu tình trở nên nghiêm túc, ngón tay anh nhẹ nhàng nắm cằm của cô rồi thấp giọng nói: “Tô Tiêu Tiêu, chúng ta hãy bên nhau đi”



Trái tim Tô Tiêu Tiêu run lên. Cô nhìn Chu Lâm Duyên nửa ngày, cuối cùng có điểm xấu hổ dời tầm mắt nhìn ra bên ngoài ngoài cửa sổ, khẽ ừ một tiếng.



Hôn anh cũng đã hôn, giờ còn hỏi cái này làm gì.



Chu Lâm Duyên nhìn cô trong chốc lát, ánh mắt lại lần nữa nổi lên ý cười. Anh hơi cúi người xuống, bàn tay xoay khuôn mặt Tô Tiêu Tiêu lại đối mặt với anh.



Tô Tiêu Tiêu bị Chu Lâm Duyên nắm cằm, bất đắc dĩ cùng anh nhìn nhau. “Anh muốn làm gì?”



Chu Lâm Duyên đôi mắt đều là ý cười, nhìn cô hỏi: “Lại xấu hổ rồi hả?”



Tô Tiêu Tiêu nhịn không được trừng anh, kéo tay anh xuống sau đó liền đứng dậy đi về phía phòng ngủ: “Em muốn ngủ, anh trở về đi.”



Còn hỏi cô có phải hay không thẹn thùng, này không phải là vô nghĩa sao!



Thật đáng ghét!



Chu Lâm Duyên nhìn Tô Tiêu Tiêu xấu hổ đến tức giận, liền cúi đầu cười một tiếng, anh ngồi ở trên sofa cầm lấy ly nước uống một ngụm, lại nghiêng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, xưa nay tâm tình anh chưa từng tốt như vậy.



Tô Tiêu Tiêu đêm nay căn bản không có buồn ngủ, cô ở nằm trên giường đôi mắt nhìn trần nhà.



Qua một lúc lâu mới nghe thấy tiếng Chu Lâm Duyên đóng cửa rời đi.



Tô Tiêu Tiêu ở trên giường trở mình, trong lòng cô ôm một con gấu bông đôi mắt nhìn cửa sổ, cuối cùng vẫn nhịn không được nhịn không được, đem mặt chôn ở trong chăn trộm cười.



Tô Tiêu Tiêu đêm nay ở trên giường lăn qua lộn lại mãi cho đến 4 giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ.



Một giấc này cũng không biết ngủ bao lâu, buổi sáng lúc Tô Tiêu Tiêu còn ngủ thì di động vang lên.


Chu Lâm Duyên. “Buổi tối chuẩn bị tiến phòng bếp nhà buôn”



Tô Tiêu Tiêu lại bị chê cười, cô dứt khoát bất chấp tất cả. “Dù sao em sẽ không nấu cơm, nếu anh muốn thì em sẽ nấu mì cho anh ăn.”



Chu Lâm Duyên nói: “Em ngoãn đợi anh, đừng đi vào phòng bếp, buổi tối chờ anh trở lại.”



“Đã biết.” Tô Tiêu Tiêu trả lời.



Chu Lâm Duyên bên kia đang bận, Tô Tiêu Tiêu cùng anh nói một lát liền cúp điện thoại.



Ở bên ngoài cả ngày, vừa về nhà Tô Tiêu Tiêu liền đi phòng tắm tắm rửa rồi thay đổi váy ngủ.



Chu Lâm Duyên nói sớm một chút sẽ trở về kết quả đến 7 giờ cũng chưa thấy, Tô Tiêu Tiêu ở thư phòng đem bản vẽ hoàn thành, đến lúc bụng cũng bắt đầu kêu lên thì Chu Lâm Duyên rốt cuộc cũng gọi điện thoại tới bảo cô xuống lầu.



Tô Tiêu Tiêu về phòng thay đổi quần áo rồi cầm chìa khóa xuống lầu.



Thang máy đến tầng một, cửa mở ra liền nhìn thấy Chu Lâm Duyên ở bên ngoài chờ cô.



Chờ cô ra khỏi thang máy Chu Lâm Duyên liền nắm lấy tay cô. “Đói bụng không?”



Tô Tiêu Tiêu để anh nắm tay đi ra ngoài, lẩm bẩm nói: "Anh thử nói xem, rõ ràng anh bảo sẽ sớm trở về, cuối cùng đến giờ này mới trở về.”



Chu Lâm Duyên nói: “Lúc nãy anh có việc cần xử lý cho nên trở về hơi trễ một chút.”



Tô Tiêu Tiêu hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cái gì?”



“Phía trước có nhà hàng Italy, đi qua tầm mười phút.”



“Em rất đói.”



“Lát nữa em nhớ ăn nhiều một chút.”



“Nếu ăn nhiều quá em đi không được thì làm sao bây giờ.” Tô Tiêu Tiêu được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi.



Chu Lâm Duyên rũ mắt nhìn cô, trong mắt mang ý cười. “Anh sẽ cõng em”



Tô Tiêu Tiêu được dỗ đến vui vẻ, cô nhịn không được ôm lấy cánh tay Chu Lâm Duyên, hai người thân mật kề vai nhau dọc theo con đường đi bộ về phía trước.