Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 30 :

Ngày đăng: 16:50 27/05/20


Mùa hè thành phố B năm nay nóng đến làm người ta tuyệt vọng.



Tuần thứ hai của tháng 8, đài khí tượng báo vào ngày thứ bảy cùng chủ nhật nhiệt độ sẽ đạt tới mức cao nhất, mọi người chú ý đề phòng cảm nắng.



Sáng sớm mẹ Tô gọi điện thoại tới dặn dò Tô Tiêu Tiêu.“Chỗ con hai ngày này nhiệt độ rất cao, bên ngoài ánh mặt trời gay gắt, con cuối tuần không có việc gì cũng đừng ra cửa, trong nhà có nước hoắc hương con nhớ uống hai ly để tránh bị cảm nắng.”



Lúc đó Tô Tiêu Tiêu đang ở thư phòng vẽ bản thiết kế, nghe vậy liền mới mỉm cười. “Con biết rồi ạ, bên ngoài nắng như vậy con vốn dĩ cũng không tính toán đi ra ngoài.”



Hai ngày này nhiệt độ không khí tại thành phố B cao nhất trong vài thập niên qua, Tô Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn ra bên ngoài thấy ánh nắng gay gắt liền sợ, vốn dĩ cô cũng không muốn ra cửa.



Hơn nữa Chu Lâm Duyên hai ngày này đi công tác, cô tính toán một người ở nhà trạch cuối tuần, vẽ một bản thiết kế nhằm trang hoàng lại phòng làm việc.



Mẹ Tô lại cảm khái nói: “Vẫn là Diệp Thành tốt nhất, mấy ngày hôm trước trời vừa mới mưa, hai ngày này mát mẻ đến buổi tối cũng không cần mở điều hòa.”



Tô Tiêu Tiêu từ thư phòng đi tới tủ lạnh lấy kem hộp ra ăn, vừa nói: “Mẹ cũng đừng chiêu con hâm mộ.”



Mẹ Tô liền cười, nói: “Được rồi, mẹ muốn ra cửa, không thèm nghe con nói nữa.”



Tô Tiêu Tiêu cùng mẹ Tô hàn huyên một lát rồi cúp điện thoại, cô cầm kem hộp đi phòng khách, đưa điện thoại di động đặt trên bàn trà rồi lấy điều khiển mở TV xem phim, cô ngồi trên sofa cuộn tròn hai chân đi, vừa ăn kem vừa xem phim quả là thoải mái đến không chịu được.



Bên ngoài là ánh nắng gay gắt, trong nhà điều hòa toả ra khí mát.



Lúc Tô Tiêu Tiêu xem phim được một nửa thì di động ở trên bàn vang lên.



Tô Tiêu Tiêu vươn mình đem điện thoại cầm lấy, cô nhìn tên người gọi liền cao hứng. “Alô.”



“Em đang làm gì?” không gian yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Chu Lâm Duyên từ bên kia truyền tới.



Tô Tiêu Tiêu đã hai ngày không nhìn thấy Chu Lâm Duyên, mặc dù bây giờ chỉ có thể cách ống nghe nghe giọng nói của anh nhưng cô cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. “Em đang ở nhà xem TV.”



“Thế em đã ăn cơm chưa?”



“Em ăn rồi.” Tô Tiêu Tiêu trả lời.



“Em ăn cái gì?”



“Cháo.” Tô Tiêu Tiêu cúi đầu xúc một muỗng kem vừa ăn vừa nói: “Thời tiết quá nóng, những thứ khác em đều ăn không vô.”



Nói xong cô lại hỏi: “Còn anh thì sao?”



“Ừ.” Chu Lâm Duyên trả lời, cuối cùng, lại dặn dò nói: “Thành phố B hai ngày này rất nóng, em nhớ ăn ít đồ lạnh một chút.”



Tô Tiêu Tiêu nghe anh nhắc nhở động tác xúc kem dừng lại, cô nhìn hộp kem trong tay đột nhiên có điểm chột dạ, lặng lẽ nuốt miếng kem trong miệng xuống.



Cô a một tiếng rồi nói: “Em đã biết.”



Sau đó cô nhanh chóng chuyển đề tài. "Công việc của anh ở bên đấy đã xong chưa, đại khái khi nào thì anh trở về?”


Tô Tiêu Tiêu đi phòng bếp thì thấy trên bếp có một nồi cháo trắng.



Phỏng chừng là vừa mới nấu xong, vẫn còn rất nóng.



Cô lấy hai cái bát múc cháo rồi bưng lên phòng khách.



Cô ngồi xuống thảm, lấy một cái thìa cho vào bát cháo của Chu Lâm Duyên sau đó liền mặc kệ, cô cúi đầu ăn cháo của mình.



Tối hôm qua cô không ăn cơm, lúc này bụng đã kêu lên vì đói.



Cháo vẫn còn rất nóng, cô trước lấy cái thìa múc một miếng rồi thổi cho bớt nóng, vừa mới ăn một chút di động liền vang lên.



Cô cúi đầu nhìn di động bên cạnh, người gọi là chủ nhà.



Tô Tiêu Tiêu sửng sốt nghe điện thoại. “Alô, dì Tưởng”



“Ai, là tôi.” chủ nhà của Tô Tiêu Tiêu là một người phụ nữ trung niên, ở bên kia nói: “Tô tiểu thư, hạn thuê phòng của cô còn có mấy ngày liền đến kỳ, tôi bên này đã cho người khác thuê, cô xem mấy ngày nay có thể thu dọn một chút không, tôi sẽ cho người tới quét tước vệ sinh.”



“Từ từ!” Tô Tiêu Tiêu đều trợn tròn mắt. “ Dì Tưởng, phòng ở cháu còn muốn thuê a.”



“Lúc trước không phải cô nói muốn trả phòng sao, tôi cũng đã đồng ý cho người khác thuê, hợp đồng thuê mướn đều đã ký.”



Thời gian này Tô Tiêu Tiêu căn bản đã đem chuyện này quên mất.



Lúc trước cô phát hiện chính mình thích Chu Lâm Duyên cho nên đã từ chức, lại hiểu nhầm anh có vị hôn thê, liền nghĩ trốn tránh anh.



Không muốn mỗi ngày đều khổ sở khi thấy anh, chủ nhà lúc ấy vừa vặn gọi điện thoại tới hỏi cô muốn gia hạn hợp đồng không, cô liền nói không.



Sau này cô lại cùng Chu Lâm Duyên ở bên nhau, chuyện này căn bản hoàn toàn bị cô quên mất, lúc này nghe thấy tin tức cô đều trợn tròn mắt.



“Tô tiểu thư, không phải tôi không muốn cho cô thuê, nhưng mà làm ăn phải có chữ tín, hợp đồng thuê mướn tôi cũng đã ký với người ta, tiền đặt cọc cũng đã nhận, tôi cũng không thể vi phạm hợp đồng.”



Tô Tiêu Tiêu cùng chủ nhà nói nửa ngày cũng chưa kết thúc. Phòng ở đã cho thuê, đối phương hai ngày nữa sẽ dọn tới.



Thời gian hai ngày cô biết đi nơi nào tìm phòng ở.



Tô Tiêu Tiêu cúp điện thoại, ngây ngốc trong chốc lát.



Chu Lâm Duyên nói chuyện điện thoại xong từ ban công đi vào, liền nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu đang phát ngốc, anh đi tới ngồi xuống sofa. “Em làm sao vậy?”



Tô Tiêu Tiêu nhìn anh lúc này mới lấy lại tinh thần.



Cô ủy khuất nhìn Chu Lâm Duyên rồi đem mọi chuyện kể cho anh nghe.



Chu Lâm Duyên nghe được cũng phải bật cười, cũng không biết là tức giận hay là như thế nào. “Cho nên em lúc trước là thật sự quyết tâm muốn cùng anh hoàn toàn cắt đứt liên hệ”



Tô Tiêu Tiêu bĩu môi, cô dịch qua ghé vào đùi Chu Lâm Duyên, đôi mắt nhìn anh với vẻ vô cùng đáng thương. “Chu Lâm Duyên, anh nuôi em hai ngày được không?”