Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 37 :

Ngày đăng: 16:50 27/05/20


Cúp điện thoại, Tô Tiêu Tiêu lập tức lấy điện thoại tìm xem nên gọi cái gì.



Ngô Thư Dao từ trong văn phòng đi ra thì thấy Tô Tiêu Tiêu đang còn khoanh chân ngồi trên thảm, đôi tay cầm di động không biết là đang xem gì mà lại chuyên chú như vậy.



Cô ấy đi qua hỏi. "Tiêu Tiêu, em không đi ăn cơm sao?"



Tô Tiêu Tiêu nghe thấy giọng của Ngô Thư Dao lúc này mới ngẩng đầu nói với cô ấy. "Hôm nay em sẽ không đi ra bên ngoài ăn đâu, bạn trai của em một lát sẽ tới đây cùng em ăn cơm."



Ngô Thư Dao nghĩ tới cái ngày ở bên ngoài tiểu khu nhà Tô Tiêu Tiêu, cô ấy nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu đang ôm cánh tay Chu Lâm Duyên, hai người đứng cạnh nhau trông rất đẹp đôi.



Ngô Thư Dao cười nói: "Vậy được rồi, chị cũng không đợi em nữa. Chị đi nhé."



Tô Tiêu Tiêu: "Vâng. Chị đi đi."



Ngô Thư Dao đi không bao lâu thì Chu Lâm Duyên cũng tới.



Phòng làm việc của Tô Tiêu Tiêu là một ngôi nhà cũ, nằm riêng biệt ở đường Tây Lăng, dọc đường đi còn có rất nhiều cây ngô đồng ở hai bên đường, hoàn cảnh vô cùng tốt, đông ấm hạ lạnh, hơn nữa chỗ này cách trung tâm thành phố hơi xa, cho nên rất là yên tĩnh.



Cửa sân khép hờ, Tô Tiêu Tiêu ở bên trong nghe thấy tiếng xe dừng lại, ánh mắt sáng lên, cô lập tức từ trên thảm đứng lên rồi nhanh chóng thay giày chạy ra bên ngoài.



Vừa ra thì thấy Chu Lâm Duyên từ trên xe bước xuống, không thể phủ nhận một điều bộ dáng mặc tây trang đi giày da của anh vô cùng đẹp trai, đẹp đến mức làm người khác hoàn toàn không có sức chống cự.



Tô Tiêu Tiêu đứng ở cửa mỉm cười nhìn anh.



Chu Lâm Duyên đi tới nắm lấy tay cô, hai người đi vào bên trong. "Em đói bụng không?"



"Còn tốt." Tô Tiêu Tiêu đem tay rút ra rồi thuận thế ôm lấy cánh tay Chu Lâm Duyên. "Anh tới đây là có việc sao? Dù sao công ty anh cách chỗ này khá xa."



Chu Lâm Duyên bình tĩnh ừ một tiếng, ngữ khí lười biếng. "Đúng là anh có việc gần đây."



Lý Cao theo ở phía sau nghĩ thầm, cũng không có việc gì, cố ý đi vòng vòng một tiếng rưỡi chỉ là để ăn cơm với cô thôi.



Vào phòng, Tô Tiêu Tiêu trước tiên lấy nước cho Chu Lâm Duyên sau đó lại cầm cái ly khác đưa cho Lý Cao.



Cô quay đầu nói với Chu Lâm Duyên. "Cơm hộp em gọi đang trên đường tới, phỏng chừng mười phút nữa sẽ đến."



Chu Lâm Duyên ngồi ở trên sofa xem bản thiết kế của Tô Tiêu Tiêu, tư thái rất tùy ý, thỉnh thoảng sẽ lật sang tờ khác.



Tô Tiêu Tiêu cùng Lý Cao trò chuyện. "Một lát anh cũng ở lại ăn cùng hai chúng tôi luôn nhé. Dù sao tôi cũng đã gọi rất nhiều đồ ăn."
Chu Lâm Duyên đem đôi tay cô cầm lấy nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cô. Anh thở dài một tiếng. "Là anh sai, người đáng trách là anh mới phải."



Tô Tiêu Tiêu rũ mắt nhìn bàn trà, đôi mắt nhẹ nhàng chớp.



Chu Lâm Duyên ôm cô thật lâu. Sau đó anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô và thấp giọng nói. "Tô Tiêu Tiêu, thật ra anh cũng không dễ dàng gì để bắt đầu một đoạn cảm tình, lúc trước khi chưa gặp em, anh đối với phụ nữ một chút hứng thú cũng không có. Thẳng đến em xuất hiện và bước vào cuộc đời của anh thì cuộc sống sinh hoạt của anh mới có nhiều thay đổi đến vậy."



Chu Lâm Duyên dừng lại trong chốc lát, ngữ khí có chút bất đắc dĩ. "Tô Tiêu Tiêu, em không cảm giác được cuộc sống của anh đều nằm trong tay em hay sao."



Tô Tiêu Tiêu bả vai đều run hạ, trái tim đập thình thịch.



Tô Tiêu Tiêu không quay đầu lại mà chỉ ngồi im để mặc Chu Lâm Duyên ôm cô.



Trong đầu không ngừng vang lên lời nói của anh. "Tô Tiêu Tiêu, em không cảm giác được cuộc sống của anh đều nằm trong tay em hay sao."



Trong lòng Tô Tiêu Tiêu thật sự rất vui sướng. Sau khi Chu Lâm Duyên rời đi thì trong đầu cô vẫn luôn nhớ tới câu nói kia của anh, trên khóe môi luôn xuất hiện nụ cười.



Lúc 4 giờ chiều, Chu Lâm Duyên gọi điện thoại tới hỏi cô khi nào tan tầm, Tô Tiêu Tiêu nhìn đồng hồ nói 7 giờ.



Chu Lâm Duyên mới nói tiếp. "Một lát anh sẽ tới đón em, chờ anh."



Cúp điện thoại, Tô Tiêu Tiêu vô cùng vui vẻ, úp mặt vào đống thiết kế cười một cách ngu ngốc.



Chu Lâm Duyên đúng 7 giờ tới đón Tô Tiêu Tiêu tan tầm. Cô mặc áo sơ mi, bên ngoài là áo khoác gió màu đen, xách túi rồi dẫm lên giày cao gót từ trong phòng làm việc đi ra. Ra bên ngoài vừa lúc thấy Chu Lâm Duyên, cô vui vẻ nhào vào trong lồng ngực anh. "Anh tới thật đúng giờ!"



Chu Lâm Duyên cười, thuận thế ôm eo cô. "Tới đón bạn gái dĩ nhiên anh không dám đến trễ."



Tô Tiêu Tiêu cười vui vẻ, chủ động ôm lấy cổ anh rồi hôn môi. "Buổi tối chúng ta ăn cái gì?"



"Về nhà ăn." Chu Lâm Duyên một tay ôm eo cô, một tay nâng cằm cô lên rồi cúi đầu hôn tiếp.



Trời đã tối, những chiếc đèn bên đường đều đã sáng lên.



Bất quá nơi này có rất ít người cho nên Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên liền ở bên cạnh xe hôn nhau.



Qua một lúc Tô Tiêu Tiêu mới đẩy Chu Lâm Duyên ra rồi hỏi anh. "Về nhà chúng ta sẽ ăn cái gì?"



Ánh mắt Chu Lâm Duyên dừng trên đôi môi bị hôn đến có chút đỏ của Tô Tiêu Tiêu, anh giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi cô. "Bây giờ chúng ta đi mua đồ ăn trước nhé."