Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 38 :

Ngày đăng: 16:50 27/05/20


Đêm nay ở trung tâm Hoa Duyệt có một buổi triển lãm trang sức. Đi xem triển lãm hơn phân nửa là những vị phu nhân của xã hội thượng lưu.



Mẹ Chu vốn muốn mang con gái tới xem triển lãm, đâu ngờ con gái lại chạy đi hẹn hò vì vậy bà đành phải đi một mình.



Suốt một buổi tối, không biết có bao nhiêu vị phu nhân tới gần bắt chuyện với bà, lời nói đơn giản đều là vì con gái mà tới.



Chu Lâm Duyên là người đàn ông ưu tú, có tiền có năng lực không nói, lớn lên còn thập phần anh tuấn, điều quan trọng là anh còn độc thân, không biết đã lấy mất bao nhiêu trái tim của các cô gái.



Khó có dịp gặp được Chu phu nhân, những người có suy nghĩ muốn gả con gái cho Chu Lâm Duyên tự nhiên sẽ muốn cùng Chu phu nhân lân la làm quen, thuận tiện cố ý hay vô tình mà khen con gái để xem thái độ Chu phu nhân như thế nào.



Nhưng mà cả một buổi tối thái độ của mẹ Chu đối với những vị phu nhân kia đều rất lãnh đạm, thật sự không nhìn ra chút nhiệt tình nào.



Trong lúc xem triển lãm mẹ Chu có nhìn trúng một chiếc vòng ngọc, nhìn rất không tồi. Bà nghĩ mua về sau này sẽ tặng cho con dâu.



Đều là người biết nhìn sắc mặt, một đám người lúc đầu còn nhiệt tình bắt chuyện vài câu, nhưng khi thấy thái độ lãnh đạm của mẹ Chu, thậm chí bà còn không quá nguyện ý cùng bọn họ trò chuyện, tự nhiên họ cũng sẽ thức thời mà không dám tiếp tục nói, cuối cùng chỉ đành cười ngượng ngùng rồi rời đi.



Chờ tới lúc không có ai tới làm quen nữa mẹ Chu cuối cùng cũng cảm thấy bên tai thanh tịnh. Bà gọi người tới đóng gói chiếc vòng ngọc lại giúp mình.



Trên thực tế, nếu đổi lại là trước đây, với trường hợp như ngày hôm nay mẹ Chu nhất định sẽ chủ động tìm kiếm con dâu, chỉ là lần trước bởi vì chuyện của Lâm Vũ Đồng đã khiến cho Chu Lâm Duyên tức giận không nhỏ.



Lúc ấy ở công ty từ trên xuống dưới đều truyền tin Lâm Vũ Đồng là hôn thê của Chu Lâm Duyên, hơn nữa lúc phỏng vấn Lâm Vũ Đồng đã không thẳng thắn phủ nhận điều này khiến cho cánh nhà báo có cơ hội đưa tin loạn cả lên. Sau khi Chu Lâm Duyên biết được chuyện này đã rất tức giận. Anh về nhà cảnh cáo mọi người trong nhà không một ai được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mình, cuối cùng còn bỏ lại một câu rằng anh đã có người mình thích.



Từ đó về sau mẹ Chu cũng không dám can thiệp vào chuyện tình cảm của con trai. Nhưng mà bà lại bắt đầu tò mò không biết một người có bộ dáng lạnh lùng như con trai của mình đến tột cùng sẽ thích cô gái như thế nào.



Có lúc bà còn lặng lẽ hỏi qua con trai, nhưng Chu Lâm Duyên lúc ấy vẫn chưa cùng Tô Tiêu Tiêu ở bên nhau, đã vậy cô còn từ chức chạy lấy người. Chu Lâm Duyên cả ngày đều vô cùng phiền lòng, nào có tâm tư nói bất cứ chuyện gì nữa. Lúc mẹ Chu hỏi chuyện thì anh cũng chỉ lạnh mặt cái gì cũng không nói, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, kiểu phụ nữ anh thích chính là kiểu người có thể chọc cho anh tức giận đến ăn không ngon ngủ không yên.



Mẹ Chu biết rõ tính tình con trai của mình. Nếu Chu Lâm Duyên không muốn nói thì bà có hỏi cũng hỏi không ra. Cuối cùng mẹ Chu đành đi hỏi Lý Cao.



Tâm trạng của Chu Lâm Duyên lúc ấy vẫn không tốt, Lý Cao làm sao có gan dám nói bậy. Lúc mẹ Chu hỏi thì anh ta chỉ bảo là không thể nói điều này khiến cho mẹ Chu bị chọc giận không nhẹ.



Ngày Quốc khánh Chu Lâm Duyên bất ngờ trở về nhà. Hôm đó mẹ Chu lại nói bóng nói gió muốn thăm dò nhưng thật không may là Chu Lâm Duyên lúc ấy đang bị Tô Tiêu Tiêu chọc tức cho nên anh cũng lười đàm luận vấn đề này với bà, anh trực tiếp lên lầu hút thuốc.



Mấy ngày đó tâm trạng Chu Lâm Duyên rõ ràng không tốt, mẹ Chu cũng không dám đi tìm anh nói chuyện.



Buổi sáng ngày hôm sau Chu Lâm Duyên ngồi tại bàn cơm một lát, cuối cùng cái gì cũng không ăn liền đứng dậy muốn rời đi.



Mẹ Chu lúc ấy mới hỏi anh làm sao vậy



Chu Lâm Duyên mang vẻ mặt buồn bã trả lời. “Con nuốt không trôi. Con trai của mẹ bị người ta chọc cho tức giận.”



Rõ ràng anh nói chính là “Bị chọc tức giận” nhưng trong giọng nói lại mang theo sự dung túng.



Mẹ Chu là người từng trải, suy nghĩ một lát bà liền hiểu vấn đề. Hóa ra con trai của bà đang cùng con gái nhà người ta cãi nhau.


Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, dì Nhạc liền ngây ngẩn cả người.



Trước mắt sáng ngời, qua một lúc bà ấy vẫn không có phản ứng.



Tô Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy ngủ màu trắng đứng ở bên trong, tóc mới vừa gội qua, có chút xoã tung mềm mại mà tán trên vai, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đến làm người kinh diễm, làn da cũng rất trắng.



Dì Nhạc nhìn chằm chằm Tô Tiêu Tiêu sửng sốt hơn nửa ngày, thẳng đến Tô Tiêu Tiêu mở miệng dò hỏi. “Dì là?”



Dì Nhạc lúc này mới phục hồi tinh thần, cười trả lời: “Tôi là người bên Chu gia bảo tới đây. Trong nhà có nấu canh cá, là phu nhân bảo tôi đưa tới cho thiếu gia.”



Nói xong bà liền đem hộp giữ nhiệt trong tay cho Tô Tiêu Tiêu.



Tô Tiêu Tiêu vội cầm lấy. “Cảm ơn ạ, đã làm phiền dì tự mình tới đây rồi.”



Dì Nhạc vội xua tay, cười nói: “Không phiền toái không phiền toái.”



Bà ấy theo bản năng nhìn vào trong phòng nhìn một cái, “Ai, thiếu gia không ở nhà sao? ”



Tô Tiêu Tiêu nói. “Đúng vậy a. Sáng nay anh ấy đi tới công ty đến chiều mới trở về. Dì vào nhà đi ạ.”



Tô Tiêu Tiêu nghiêng người cho đối phương đi vào.



Dì Nhạc vội nói. “Không được...không được, ở nhà còn có việc cần tôi trở xử lý.”



Cuối cùng bà  ấy lại nói: “Canh cá là vừa rồi mới nấu, cô nên ăn lúc còn nóng nha, tôi đi đây.”



Dì Nhạc dặn dò xong thì đi về phía thang máy.



Bà nghĩ thầm phải chạy nhanh trở về nói cho phu nhân biết thiếu gia đang sống cùng một cô gái xinh đẹp.



“Đều ở cùng một chỗ!” Mẹ Chu đang ở nhà cắm hoa, nghe thấy tin mà dì Nhạc mang về đã vô cùng kích động. “Vậy con dâu của tôi có xinh đẹp hay không?”



Dì Nhạc lập tức nói. “Cô ấy vô cùng xinh đẹp hơn nữa giọng nói cũng rất dễ nghe.”



Mẹ Chu vui vẻ vô cùng, hoa cũng không thèm cắm mà lập tức gọi điện cho Chu Lâm Duyên.



Sau khi cuộc gọi được kết nối mẹ Chu mở miệng liền hỏi. “Mẹ nói này con trai, rốt cuộc thì tới khi nào con mới cho mẹ gặp mặt con dâu a.”



Chu Lâm Duyên không nghĩ tới mẹ của mình đột nhiên gọi điện thoại tới hỏi chuyện này. Chỉ là cũng không phải ngoài ý muốn, anh cười cười. “Mẹ để con hỏi ý kiến của cô ấy trước được không ạ.”



Chuyện gặp mặt người lớn hẳn là nên hỏi ý kiến của con gái nhà người ta trước. Mẹ Chu cũng rất hiểu, bà vui vẻ nói: “Mẹ chờ con. Lúc nào con dẫn người về nhà thì nhớ nói trước cho mẹ biết một tiếng.”



Chu Lâm Duyên ở bên kia nhẹ giọng cười. “Được ạ. Trước lúc bọn con về nhất định sẽ thông báo trước cho mẹ. Mẹ nhớ đem bao lì xì chuẩn bị tốt đi nhé.”