Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi

Chương 52 :

Ngày đăng: 16:50 27/05/20


Tô Tiêu Tiêu cảm thấy chính mình giống như phát hiện chuyện không nên phát hiện. Cô đem chiếc hộp nhét trở lại quần Chu Lâm Duyên rồi lặng lẽ đem quần áo thả lại chỗ cũ giả vờ như  chưa từng chạm qua.



Tô Tiêu Tiêu đi tới phòng bếp uống nước rồi mới chậm rãi đi lên lầu.



Tô Tiêu Tiêu cảm thấy chính mình lúc này có chút giống kẻ trộm, còn có điểm chột dạ. Cô lặng lẽ đóng cửa phòng rồi nhẹ nhàng chui vào trong ổ chăn, chỉ là lúc chui vào trong chăn vẫn đánh thức Chu Lâm Duyên.



Chu Lâm Duyên mở to mắt, đem cô ôm vào trong lòng, thanh âm khàn khàn. “Em vừa đi đâu?”



Tô Tiêu Tiêu a một tiếng, nói. “Xuống lầu uống nước, em cảm thấy hơi khát.”



Chu Lâm Duyên nhắm mắt hôn lên trán cô một cái. “Ngủ đi.”



Tô Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nằm trong lòng Chu Lâm Duyên nhắm mắt lại.



Được một lúc cô lại lặng lẽ mở to mắt ngẩng đầu nhìn Chu Lâm Duyên.



Bộ dáng lúc ngủ của Chu Lâm Duyên rất đẹp, an an tĩnh tĩnh, hô hấp vững vàng.



Tô Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm anh một lát rồi cúi đầu nhắm mắt lại, khóe môi không tự giác mà cong lên.



Sáng sớm, lúc Tô Tiêu Tiêu tỉnh lại thì bên cạnh đã trống trơn, Chu Lâm Duyên đã không thấy đâu nữa.



Tô Tiêu Tiêu trở mình nhắm mắt lại. Một lúc sau cô mới mở to mắt, từ trên giường bò dậy.



Tô Tiêu Tiêu mang dép lê mơ màng từ phòng ngủ đi ra ngoài. Xuống lầu cô liền nhìn thấy Chu Lâm Duyên đứng ở sofa trong tay còn cầm chiếc quần ngày hôm qua, thoạt nhìn giống như là đang tìm thứ gì đó.



Có lẽ Chu Lâm Duyên đã nghe thấy tiếng bước chân của Tô Tiêu Tiêu. Anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, thái độ rất bình tĩnh. “Không ngủ nữa sao?”



Tô Tiêu Tiêu biết rõ anh đang tìm cái gì nhưng mà cô sẽ không nói toạc ra. Tô Tiêu Tiêu lộ ra một nụ cười xinh đẹp, giống chú thỏ con từ trên cầu thang chạy chậm xuống dưới, lúc đi tới trước mặt Chu Lâm Duyên liền trực tiếp nhào vào trong lòng của anh.



Chu Lâm Duyên hai tay ôm lấy Tô Tiêu Tiêu, ghé vào tai cô thấp giọng nói. “Sinh nhật vui vẻ.”



Tô Tiêu Tiêu ôm lấy anh, vui vẻ nói. “Cảm ơn anh.”



Chu Lâm Duyên cười cười, sờ sờ đầu cô.



Ông trời rất biết chiều lòng người, mấy ngày nay thời tiết đều rất tốt, không nóng không lạnh, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua.



Sau khi ăn mì trường thọ, Tô Tiêu Tiêu liền lên lầu thay quần áo rồi cùng Chu Lâm Duyên đi ra ngoài chơi.



Chu Lâm Duyên hôm nay ăn mặc phá lệ nghiêm túc, áo sơ mi, tây trang, quần tây, còn thắt cà vạt.



Lúc Chu Lâm Duyên đi tới phòng để quần áo, Tô Tiêu Tiêu còn đang suy nghĩ nên mặc cái gì. Cô quay đầu lại nhìn thấy Chu Lâm Duyên thì lập tức bị vẻ đẹp trai của anh hấp dẫn, cô cười khanh khách hỏi. “Chu tổng, hôm nay là em ăn sinh nhật hay là anh ăn sinh nhật a, anh mặc sang trọng như vậy làm cái gì?”



Tô Tiêu Tiêu từ trong ngăn tủ xách ra hai cái váy, một cái màu trắng, một cái hồng nhạt, ngọt ngào hỏi. “Anh thấy em mặc cái nào thì đẹp?”
Trên bàn còn có hai chai rượu vang đỏ cùng với một bó hoa hồng lớn.



Cả phòng đều là hồng, màu sắc rực rỡ, toàn bộ căn phòng đều có mùi hương của hoa.



Tô Tiêu Tiêu cảm giác chính mình bị một biển hoa hồng vây quanh.



Cô quay đầu lại thấy Chu Lâm Duyên đang đứng ở cửa nhìn mình.



Khóe môi anh nhếch lên, trong ánh mắt đều là cô.



Tô Tiêu Tiêu thấy anh cười, chính mình cũng cười theo.



Chu Lâm Duyên đi tới, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.



Tô Tiêu Tiêu theo bản năng ôm lấy anh, tim đập có chút nhanh.



Chu Lâm Duyên ôm cô trong chốc lát, mới ở bên tai thấp giọng gọi tên cô. “Tiêu Tiêu.”



“Vâng.”



“Gả cho anh nhé.” Đêm khuya im ắng, Chu Lâm Duyên tiếng nói rất thấp, nhẹ nhàng nói một câu, nhưng lại đủ để cho đáy lòng Tô Tiêu Tiêu giống như có pháo hoa nở rộ.



Tô Tiêu Tiêu cong lên khóe môi, không một chút do dự liền gật đầu. “Được.”



Trong ánh mắt của Chu Lâm Duyên giấu không được niềm vui sướng, anh nhịn không được ở bên tai Tô Tiêu Tiêu nhẹ nhàng hôn một cái.



Anh hơi lùi về phía sau, từ túi quần lấy ra chiếc nhẫn.



Chiếc nhẫn nhẫn kim cương lóe sáng, Chu Lâm Duyên giữ chặt tay Tô Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn cô. “Muốn anh quỳ xuống sao?”



Tô Tiêu Tiêu đều cười. “Thật tục, em mới không cần.”



Chu Lâm Duyên cúi đầu đem nhẫn đeo lên giúp cô.



Chiếc nhẫn không lớn không nhỏ, vừa vặn thích hợp.



Tô Tiêu Tiêu nhìn anh nghĩ nghĩ rồi nói. “Chu Lâm Duyên, em nói cho anh một bí mật.”



Chu Lâm Duyên ngẩng đầu nhìn cô. “Ừ.”



Tô Tiêu Tiêu cười đến đôi mắt đều cong lên. “Kỳ thật ngày hôm qua em liền đoán được anh muốn cầu hôn. Em phát hiện trong túi quần anh có chiếc nhẫn.”



Chu Lâm Duyên “...”